Dẫn hắn đến Thận Hình ty, đương nhiên không phải mời hắn tới uống
trà rồi.
"Viên tổng quản, đắc tội!"
Hết roi này đến roi khác giáng vào lưng Viên Xuân Vọng liên tiếp, hắn
cắn răng không rên một tiếng nào, xiêm y sau lưng rất nhanh đã nhuốm
máu màu đỏ.
"Nhìn đi, phận chúng ta là nô tài thì nên cống hiến sức lực cho chủ tử
mới đúng, thế nhưng có người lại không suy nghĩ được như thế, vậy mới
nói "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", đáng tiếc!" Chưởng sự đứng một bên
vừa cười hả hê vừa chỉ điểm hai tiểu thái giám bên cạnh, "Đừng trách sư
phụ ta không dạy các ngươi, thời thế ở Tử Cấm Thành này xoay chuyển rất
nhanh, đừng thấy ai gặp chuyện không may đã lòng như lửa đốt mà vội đạp
một cước, coi chừng bản thân lỡ giẫm phải một con rắn ngủ đông thì phải
trả giá bằng cả tính mạng đấy!"
"Ngươi nói ai là con rắn?" Tiểu Toàn Tử bất thình lình xuất hiện ở
phía sau hắn, cười híp mắt hỏi.
Chưởng sự sợ tới mức nhảy dựng lên, thấy rõ người tới, không nói hai
lời liền tự vả mặt mình bôm bốp: "Toàn công công, xem ta miệng rộng
chưa này, nên đánh, nên đánh!"
Hắn liên tiếp tự tát khuôn mặt mình, sau đó quát lớn hai tiểu thái giám,
gọi bọn hắn lấy ghế bưng trà ra.
Tiểu Toàn Tử không phải tới đây để ngồi chơi xơi nước, cũng không
muốn ở lâu tại nơi tối tăm không thấy mặt trời này, vẫy vẫy tay: "Được rồi,
thả hắn ra đi."
Vốn Viên Xuân Vọng vẫn luôn giữ im lặng thì bấy giờ mới chậm rãi
ngẩng đầu lên: "... Ngươi đến trêu đùa ta sao?"