"... Ta không phải." Kế hậu quay mặt qua chỗ khác, thở dài, "Ta đã
thay đổi nhiều lắm."
"Hại người biến thành như vậy là do Hoằng Lịch." Hoằng Trú lạnh
lùng nói, "Quá đáng hơn nữa, lúc người bị bệnh, hắn chẳng những không
quan tâm lại còn gây gổ bất hòa, thậm chí cảm thấy người bị điên rồi. Một
nam nhân lãnh khốc vô tình như vậy, liệu người cảm thấy... đáng giá
không?"
Đáng giá không?
Kế hậu cúi đầu xuống, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong
khoang thuyền tối tăm chỉ được thắp sáng bằng một ngọn nến, mỹ nhân
dưới ánh sáng chập chờn tất nhiên là càng ngắm càng đẹp.
"Đã qua nhiều năm, chỉ có ngài vẫn thủy chung đứng bên cạnh ta. Ta
nhớ phần tình này của ngài, càng hiểu lòng của ngài. Hoằng Trú..." Nàng
ôn nhu gọi tên hắn, "Ta có thể tin tưởng ngài, đúng không?"
"Đương nhiên." Dưới sự kích động, Hoằng Trú cầm lấy tay nàng, "Tin
tưởng ta! Ta nhất định sẽ giúp người, giúp đỡ mẫu tử các người!"
"Tốt lắm, ta nhất định sẽ tiến hành theo kế hoạch của ngài." Kế hậu
lặng lẽ rút tay về, "Sự việc còn chưa thành, chúng ta vẫn cứ giả bộ không
quen biết nhau thì hơn... Ta đi trước."
Khi nàng quay về phòng mình, nét mặt ôn nhu đó lập tức biến mất
không còn tăm tích.
Nàng trải rộng tờ giấy tuyên thành, nâng bút chấm mực viết trên giấy
một lát, sau đó nhanh chóng cuộn tròn giấy đứng lên, mở ra lồng chim bồ
câu, đem giấy viết thư cột vào chân bồ câu, hai tay cầm chim bồ câu trắng
đi đến bên cửa sổ, phần phật một tiếng, cho phép bồ câu cất cánh.