DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1638

thiếp đã xông vào đám cháy muốn cứu người, rất đau rất đau, nhưng thần
thiếp không hối hận. Lúc ấy trong đầu thần thiếp chỉ có duy nhất một ý
nghĩ -- dù cứu không được người, nhưng ít nhất có thể cùng chết với người.
Nhưng Ngụy Anh Lạc..."

Nước mắt của nàng bỗng nhiên rơi xuống, rửa sạch vết tro màu đen

trên khuôn mặt nàng.

"Ngụy Anh Lạc đã làm được gì cho người?" Kế hậu khóc lóc hỏi hắn,

"Người đem mình để lại làm mồi dụ, lại dẫn nàng ta đi trốn, còn lệnh toàn
bộ thị vệ bên cạnh phái đi bảo vệ nàng! Dựa vào cái gì? Nàng ta cũng
không vì người mà suy nghĩ, nàng ta thậm chí không yêu người, người
nàng ta yêu chỉ có chính nàng ta!"

Nhưng vì cái gì, trong mắt của người chỉ có nàng ta.

Ta vì người mà trả giá rất nhiều, nhưng người lại làm như không thấy,

thậm chí không nhìn thấy vết bỏng trên tay ta, không nhìn thấy nỗi thống
khổ của ta, nước mắt của ta.

"Hoàng hậu..." Hoằng Trú nhìn nàng, tựa như cảm động lây, nước mắt

chảy ròng.

Thật ra hai người này đều là kẻ đáng thương, đều yêu một người vĩnh

viễn không nhìn mình, sẽ không để ý người đó bội bạc mình.

Hoằng Lịch lạnh lùng nói: "Dẫn nàng ta đi."

Không chờ thái giám tiến lên, bỗng nhiên Kế hậu quay người nhào tới

một tên thị vệ gần đó, liều lĩnh rút ra bội đao trên người hắn, mũi đao điên
cuồng hướng về Ngụy Anh Lạc.

Từng đợt tiếng thét chói tai vang lên, Hoằng Lịch bước nhanh về phía

trước bảo vệ Ngụy Anh Lạc, cảnh giác mà nhìn Kế hậu: "Nàng điên rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.