Ngụy Anh Lạc đối với tiền không có hứng thú, nàng si ngốc ngắm
nhìn bộ quần áo cũ trong tay, tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể tỷ tỷ,
nàng trân trọng đem quần áo ôm vào trong ngực, như là ôm tỷ tỷ...
"Ngươi luôn miệng nói tỷ tỷ ta làm chuyện thị phi." Nàng đưa lưng về
phía Phương cô cô, thanh âm trầm thấp, "Đến tột cùng là chuyện gì?"
"Còn không phải là vụng trộm với nam nhân..." Phương cô cô nói.
"Nói bậy!" Ngụy Anh Lạc đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói, "Tỷ
tỷ của ta không phải loại người như vậy!"
Bả vai Phương cô cô rụt lại một cái: "Không, không tin ngươi cứ đi
hỏi Trương ma ma xem."
Ngụy Anh Lạc nhíu mày: "Trương ma ma cũng biết việc này?"
Phương cô cô ngược lại kỳ quái liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi cho
rằng bà ấy vì cái gì chiếu cố ngươi như vậy? Còn không phải bởi vì tỷ tỷ
ngươi là thợ thêu mà bà ấy coi trọng nhất sao? Nếu ngươi muốn hỏi chuyện
A Mãn, không nên hỏi ta, có lẽ nên đi tìm bà ấy..."
Phương cô cô còn chưa dứt lời, thân ảnh trong phòng cũng đã biến
mất, hai cánh cửa bị người dùng lực cực mạnh đẩy ra, tiếng cửa kẽo kẹt vẫn
còn vang vọng bên tai.
Nơi ở của cung nữ, chỗ ở của Trương ma ma.
Trên mặt bàn bày biện hai chén trà, bởi vì trà được chế một lúc lâu,
nước trà không hề nóng hổi ngược lại độ ấm vừa đủ. Trương ma ma ngồi
nhâm nhi chén trà, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang chờ đợi một vị
khách nào đó.
Rầm rầm rầm.