"Cửa không khóa, vào đi." Trương ma ma chậm rãi mở mắt ra, "Ngồi
đi, trước tiên uống trà đi đã."
Ngụy Anh Lạc thở hồng hộc đứng ở cửa ra vào, nàng một đường chạy
thẳng đến đây, cho nên yết hầu giống như lửa đốt, một chén trà rót vào cổ
họng mới lấy lại được khí lực nói chuyện.
"Ma ma." Nàng buông chén trà để xuống, nhìn chằm chằm Trương ma
ma đang rót cho nàng chén trà tiếp theo, "Ngụy Anh Ninh là tỷ tỷ của ta."
Nước trà lần nữa rót đầy ly, lá trà màu xanh biếc trong chén tựa như
mây cuốn mây bay, tản mát ra hương trà tươi mát, Trương ma ma chậm rãi
nói: "Đã nói với ngươi rồi, không được nhắc đên tên này nữa, phạm huý
kiêng kị."
Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm Trương ma ma đang đưa chén trà tới,
nửa ngày sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Người đã sớm biết, cái gì cũng biết hết
rồi, nhưng vì sao... vì sao không nói gì với ta?"
"Ngươi muốn ta nói gì?" Trương ma ma nói, "Nói A Mãn đã phạm sai
lầm lớn, ta đối với cô ấy rất thất vọng sao?"
"Ai ai cũng nói tỷ tỷ của ta đã làm chuyện xấu, nhưng rốt cuộc đã
phạm sai lầm gì đến nỗi phải đền mạng như vậy?" Ngụy Anh Lạc đẩy chén
trà trước mắt ra, bổ nhào lên gối Trương ma ma, ngẩng khuôn mặt nhỏ
nhắn cỡ lòng bàn tay lên, nước mắt lượn quanh mà nhìn ma ma, giống như
cháu gái nhỏ bị ủy khuất, không ngừng đong đưa tay bà nội, "Ma ma, ma
ma, xin người nói cho ta biết, ta van xin người!"
Trương ma ma thật sự là không lay chuyển được nàng, nằng nặng thở
dài: "Có người bẩm báo Ngô tổng quản, nói cô ấy cả đêm không về, đích
thị là cùng người khác lén lút bên ngoài, vận khí của cô ấy không tốt như
ngươi, ở núi giả trong Ngự hoa viên, Ngô tổng quản phát hiện váy trong
của cô ấy có dính vết bẩn đục..."