"Vì chuẩn bị bất ngờ này cho người nên Hoàng thượng đã sớm phân
phó người làm đồng hồ đến. Họ đã trao đổi rất lâu mới thống nhất làm ra
một đồng hồ chúc thọ tặng người. Nhưng Hoàng thượng nói, Đại Thanh ta
không chuộng lúc sinh thần tặng lễ vật kiểu này, cho nên đã ra lệnh cho bọn
họ chỉnh sửa lại. Người xem." Lý Ngọc mở chiếc hộp ra, bên trong chứa
đầy nhiều loại châu ngọc, phần lớn là ngọc phỉ thúy cùng trang sức mã não,
hòa lẫn cùng với tiếng 'hót' của chim đỗ quyên, Lý Ngọc cười nói, "Đây là
một chiếc hộp trang điểm. Cái tráp nhỏ phía trên có thể báo giờ!"
Không bàn đến độ trân quý của nó, điều đáng quý nhất phải kể đến ở
đây chính là tâm tư của Hoàng đế vì một món quà sinh thần mà đã tiêu hao
không ít.
Mỗi tần phi đang hiện diện ở đây đều hâm mộ Hoàng hậu không thôi,
nhất là Tuệ quý phi, móng tay giả cào vào da thịt cô cung nữ đứng cạnh,
mặc dù đau đớn nhưng đối phương vẫn nghiến răng chịu đựng, không dám
phát ra bất kỳ âm thanh gì.
"Làm khó Hoàng thượng vì bản cung mà đã hao tốn nhiều tâm tư như
vậy." Hoàng hậu nương nương rốt cuộc cũng nở nụ cười đầu tiên trong
ngày.
Người bên cạnh nhao nhao vây quanh nàng nói lời ngon tiếng ngọt.
Hoàng hậu phất phất tay, tiếng nói cười lập tức ngừng lại, tiếp đến nàng
hướng Lý Ngọc dặn dò: "Lý công công, phiền ngươi về bẩm báo Hoàng
Thượng, nói lát nữa bản cung sẽ đích thân đến tạ ơn."
"Vâng, nương nương." Lý Ngọc cung kính đáp, quay người hướng ra
phía cửa, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Ngụy Anh Lạc đứng sang một bên, tay nâng cao khay điềm nhiên như
không, như vô tình hay hữu ý vừa vặn che đi khuôn mặt của nàng.