DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 255

"Anh Lạc tỷ, cô mau đi đi." Cát Tường nghe xong, nhất thời còn gấp

gáp hơn so với Ngụy Anh Lạc, đẩy đẩy cánh tay của nàng nói, "Ta ở chỗ
này ăn nốt mì, đã lâu rồi chưa được ăn mì nào ngon như vậy."

"Ừ, ta đi một chút trở về liền." Ngụy Anh Lạc thật có lỗi nhìn nàng

một cái, sau đó liền theo cô cung nữ nọ rời đi.

Nàng đi rồi, Cát Tường lại không vội vã ăn mì, mà là quý trọng nhìn

chiếc khăn trong tay.

Trên khăn thêu một chú chó vàng, chính là chú chó từng được nuôi

trong nhà Cát Tường. Nàng sống trong cung khó khăn, ở nhà cũng chẳng
dễ dàng gì. Cha mẹ trọng nam khinh nữ, đệ đệ ăn cơm, nàng chỉ có thể
uống nước canh, đôi khi đến nước canh cũng chẳng có mà uống, đói meo
đến mức khóc oa oa làm bà nội nhịn không được phải dắt nàng bỏ đi, từ
trong kẽ răng lấy ra chút đồ ăn mớm cho nàng.

Phụng dưỡng hai bà cháu cũng không phải là cha mẹ, mà là lão Hoàng

trong nhà. Tuy rằng trông nó xấu xí, nhưng bù lại có bản lĩnh săn thú,
thường xuyên từ bên ngoài ngậm về một ít chim sẻ cùng chuột đồng, nếu
không hai bà cháu đã sớm chết đói rồi.

Nàng ít khi tâm sự với người khác những chuyện cũ lê thê kiểu này,

bởi vì không ai thích nghe cả.

Chỉ riêng Ngụy Anh Lạc chẳng những lắng nghe mà còn ghi nhớ trong

lòng.

"Cảm ơn." Cát Tường áp khăn vào lòng ngực nóng hổi, không ngừng

nói thầm, "Cảm ơn cô, Anh Lạc tỷ, thật tốt khi có thể tiến cung và được
quen biết cô... Cát Tường chỉ cần sống năm mươi tuổi là tốt rồi, còn lại bao
nhiêu tuổi đều cho cô hết, mong cô sống lâu trăm tuổi, hàng năm bình an."

"Ai."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.