"Ngươi còn dám tới đây gặp ta sao? Đồ tiện nhân này!" Hai tay Linh
Lung xuyên qua khe hở lan can vồ ra muốn bắt lấy Ngụy Anh Lạc, thật
giống như ác quỷ đòi nợ.
Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng linh hoạt lùi ra sau một bước, tránh được
đầu ngón tay bẩn thỉu của nàng ta.
"Vì có thể vào đây thăm ngươi mà ta tốn trọn hai lượng bạc đấy."
Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng rực nhìn Linh
Lung chăm chú khiến nàng ta sởn cả gai ốc, "Ta đương nhiên muốn xem,
thích xem, cẩn thận xem..."
Mồ hôi lạnh đổ đầy lưng Linh Lung, nàng ta run rẩy môi hỏi: "Ta với
ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn hãm hại ta?"
"Không thù không oán?" Ngụy Anh Lạc bị lời này của nàng ta chọc
cho cười lớn, "Ngươi đem Cát Tường đặt ở đâu rồi? Linh Lung ơi là Linh
Lung, tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão mà thôi. Ta vốn còn đang suy
tính khiến ngươi phải mắc câu như thế nào, không ngờ ta còn chưa kịp đề
nghị thì ngươi đã nhanh miệng muốn tỷ thí với ta trước, rất tốt, rất rất tốt...
Linh Lung, ta rất hiểu tính ngươi, ngươi tâm tư đố kị mạnh mẽ nhưng bất
tài. Cuộc so tài này ngươi thừa biết sẽ thua, nhưng lại không thể chịu thua,
cuối cùng nhất định sẽ lấy trộm thường phục của ta ----"
Sự việc sau đó không cần nàng nói Linh Lung cũng có thể đoán ra
được.
Ngụy Anh Lạc vụng trộm giấu một cây kim vào trong cổ áo, bình
thường rất khó phát hiện, nhưng chỉ cần Hoàng thượng mặc trên người nhất
định sẽ đâm vào da thịt.
Không sớm thì muộn, bị kim đâm tổn thương long thể, Hoàng thượng
sẽ tức giận lập tức phái người điều tra.