DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 382

Năm dấu tay đỏ ửng y như que hàn in lên cổ tay trắng nõn, trông

giống một nam nhân ích kỷ muốn đóng dấu chủ quyền lên người thương
trong lòng.

Ánh mắt phức tạp nhìn nàng đùa giỡn Tuyết Cầu, còn thấy nàng lấy

túi thơm từ trên người xuống trút đồ ăn cho nó, Phó Hằng đột nhiên hỏi:
"Ngươi lén nuôi nó ở đây?"

"Vâng." Ngụy Anh Lạc trầm thấp lên tiếng, "Chó đâu phân biệt được

đúng sai, nó chỉ biết nghe lời chủ nhân, chủ nhân kêu nó giữ nhà, nó liền
giữ nhà, chủ nhân sai nó hại người, nó liền hại người."

Phó Hằng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng cúi đầu chứng kiến

một người một chó, ánh mắt nghi kỵ dần dần nhạt đi, như là mùa đông
băng giá được gió xuân hòa tan mất hút.

"... Thiếu gia, ngài còn chuyện gì không?" Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên

ngửa đầu nhìn hắn, "Nếu không còn gì nữa, ta mang nó trở về trước, miễn
cho bị người khác nhìn thấy..."

Không cẩn thận khéo lại tố nàng phạm tội khi quân.

Phó Hằng trong lòng nhảy dựng, một câu cơ hồ không được đại não

xử lý đã thốt ra: "Giao nó cho ta."

Ngụy Anh Lạc nghe vậy sững sờ, sau một khắc như gà mẹ dang cánh

che chở con mình, ôm chặt Tuyết Cầu vào trong lòng.

"... Ta không có ý định giết nó." Phó Hằng giống như đi guốc trong

bụng nàng, cười khổ một tiếng, nói, "Tử Cấm Thành này rộng lớn cỡ nào
chứ, lỡ bị người phát hiện, tới lúc đó ngươi phạm tội khi quân rồi... Không
bằng để ta đưa nó xuất cung, tìm một nhà khá giả để thu dưỡng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.