"Chưa chắc có người lây bệnh giới sang cho Hoàng thượng, mà là..."
Diệp Thiên Sĩ vẫy tay, ý bảo Ngụy Anh Lạc tới gần, sau đó hơi hơi cúi
người, thì thầm bên tai nàng vài câu.
Ngụy Anh Lạc càng nghe càng kinh sợ: "Chuyện này..."
"Sao vậy?" Diệp Thiên Sĩ đứng thẳng người lần nữa, "Nếu Anh Lạc cô
nương không chịu, tại hạ cũng không bắt buộc, chuyện này vốn dĩ đột ngột,
còn phải chấp nhận mạo hiểm. Nếu làm không tốt, rơi đầu như chơi..."
Ngụy Anh Lạc đoán hắn không chỉ đề nghị với một mình nàng, nhưng
sau khi người khác nghe xong, họ đều quả quyết cự tuyệt. Thế là tìm tới
tìm lui, cuối cùng chọn ra tiểu cung nữ là nàng.
"... Nhưng nếu thành công thì cô là người lập công lớn nha." Diệp
Thiên Sĩ cười nói, "Công đầu tất nhiên thuộc về cô nương, còn ta nhiều lắm
cũng chỉ hưởng lợi chút xíu thôi."
Nhưng tất cả mạo hiểm đều do mình Ngụy Anh Lạc gánh lấy, chuyện
thành thì khác rồi, còn nếu chuyện thất bại, cũng chỉ có mình Ngụy Anh
Lạc chịu phạt.
Nhớ lại biểu cảm quái gở của Hoằng Lịch, nhớ lại Hoàng hậu hàng
đêm cầu phúc cho hắn mà trở nên gầy đi, Ngụy Anh Lạc nở nụ cười: "Trên
đời này làm gì có chuyện tốt nào mà không mạo hiểm đâu chứ... Ta đồng
ý."
Chớp mắt đã vài ngày trôi qua.
Hiện giờ bên trong Dưỡng Tâm điện đang nháo nhào loạn xạ cả lên.
Hoằng Lịch xé rách xiêm y trên người, móng tay cào trên da thịt, lưu lại
nhiều vết trầy xước nhìn mà giật mình.