DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 487

"Hoàng thượng, không thể gãi, thật sự không thể gãi nữa!" Lý Ngọc

đứng một bên gấp đến độ toát mồ hôi, "Vết thương vốn đã kết vảy sẽ hở
miệng ra mất!"

"Ngụy Anh Lạc đâu?" Hoằng Lịch nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng rốt

cuộc không khống chế nổi nữa, móng tay lại gãi khí thế, "Mau gọi cô ta tới,
mang nước lô hội lần trước tới đây thoa lên cho trẫm!"

Hắn đau ngoài da thịt, còn Hoàng hậu đau trong tim. Nàng 'bó tay chịu

trói' đứng một bên, nhiều lần muốn vươn người giữ chặt cánh tay hắn, ngăn
hắn đừng tra tấn bản thân như vậy nữa, nhưng lại bị cung nhân bên cạnh
vội vội vàng vàng cản lại.

Một Hoàng thượng đã nhiễm bệnh, càng không thể lây thêm Hoàng

hậu được.

Nghe xong câu nói của Hoằng Lịch, Hoàng hậu giống như nắm được

một cọng cỏ cứu mạng, vội vàng hô: "Anh Lạc! Nghe thấy chưa? Nước lô
hội còn không? Có thì mau đưa lên đây!"

"Nương nương." Ngụy Anh Lạc nhu thuận lên tiếng, đi đến bên cạnh

nàng nói, "Lô hội chỉ trị ngọn, không trị gốc rễ. Trương Viện Phán nói
Hoàng thượng phải tĩnh tâm dưỡng bệnh, không thể nóng vội..."

Tiếng rơi lộn xộn 'loảng xoảng loảng xoảng' vang lên chói tai. Vì

Hoằng Lịch nổi cơn thịnh nộ, bùng phát đẩy ngã giá để bác cổ bên cạnh,
nên tất cả bảo vật quý giá đều vương vãi đầy đất, có vài món đồ sứ vỡ tan
tành nát vụn, trong đó một mảnh nảy ra, giữa tiếng kinh hô của mọi người,
xẹt qua mu bàn tay Hoàng hậu.

"Nương nương!" Ngụy Anh Lạc vội vàng nhào tới xem xét, chỉ thấy

trên mu bàn tay vốn quen sống trong nhung lụa, thình lình xuất hiện một
vết cắt thật dài, máu tươi dọc theo miệng vết thương chậm rãi tràn ra, rơi 'tí
tách' trên mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.