DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 502

"... Làm sao bây giờ?" Ngụy Anh Lạc cắn cắn môi dưới, hàm răng

trắng tinh đặt trên cánh môi đỏ mọng lưu lại tia trắng nhợt nhạt, "Ta cứ
nghĩ vị công tử ấy là ngài, nên mới đồng ý để hắn bôi thuốc cho ta, chứ
những chỗ đó bình thường ta không cho phép nam nhân khác động vào
đâu..."

Phó Hằng nghe vậy sững sờ.

"Nếu không phải ngài thì ta đi đây." Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng thở dài,

quay người rời đi.

"Đợi một chút!" Rút cuộc Phó Hằng ngồi không yên nữa, đứng dậy

kéo giữ cánh tay nàng.

"... Ngài còn muốn nói gì nữa?" Nàng sau khi từ biệt, mắt vẫn không

nhìn hắn.

"Ta..." Trong phút chốc, Phó Hằng cũng không biết nên nói gì.

Đúng là tự làm tự chịu, tội gì phải nói dối thế, giờ mình làm sao

"xuống đài" đây?

"Phó Hằng!" Đang lúc Phó Hằng sầu não hết sức, chợt bạn tốt của hắn

nói oang oang ngoài cửa, "Thức mười đêm liền trực thay ngươi, ta mỏi rã
rời -- "

'Kẽo kẹt' một tiếng, cửa lớn mở ra, Hải Lan Sát đứng hình sững sờ, tay

giữ nguyên động tác đẩy cửa, tròng mắt trái phải bỗng nhúc nhích chuyển
dời, cười ngượng nói: "Ta không quấy rầy hai người chứ? Ta đi liền đây, đi
liền đây, các ngươi cứ tiếp tục, cứ tiếp tục ha..."

"... Mười đêm?" Ngụy Anh Lạc chợt đấm một quyền lên ngực Phó

Hằng, hai gò má đỏ rực như môi nàng, nói là phẫn nộ hắn, lại giống như là
thẹn thùng hơn, cắn răng nói, "Còn chối không phải ngài nữa đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.