Có người cầu tiền tài, có người cầu nhan sắc, có người cầu quyền lực.
Nhĩ Tình xuất thân là con gái của quyền thần, vào Trường Xuân cung làm
cung nữ, tự nhiên sẽ có tư tâm, chỉ là kiếm tới kiếm lui, quanh đi quẩn lại,
lại phát hiện cả ba thứ "tài", "sắc", "quyền" đều bị người nào đó thâu trọn
trong tay.
"Một tú nữ thêu thùa mới gia nhập Trường Xuân cung như cô lại được
Hoàng hậu sủng tín và đề bạt." Nhĩ Tình tự nhủ trong lòng, "Bây giờ ngay
cả Phú Sát đại nhân cũng thích cô. Vì sao chuyện tốt trên đời toàn phát sinh
trên người cô thế? Một ngụm nước canh cho người khác đều không có..."
Nhĩ Tình lòng dạ rối bời, Ngụy Anh Lạc cũng đã thu lại tâm tư.
Cửa cung mở ra, tiếng bước chân quen thuộc vọng qua cửa, từng bước
một đi tới sau lưng nàng.
"Khụ."
Một tiếng ho khan hơi mạnh vang lên phía sau.
Nhưng Ngụy Anh Lạc vờ như không nghe thấy, tiếp tục ngồi chồm
hổm bên cạnh bụi hoa, trong tay kéo vàng cắt "rặc rặc rặc rặc", tỉa tót hoa
cành trước mắt.
Ngài lạnh nhạt với ta, ta vờ như không thấy ngài.
"Anh Lạc." Thanh âm Phó Hằng truyền đến, "Hôm qua có người tặng
ta một túi thơm."
Bàn tay đang cắt tỉa có chút dừng lại.
"Ta nhìn đã biết không phải đồ cô tặng." Phó Hằng cười cười, "Cô là
một trong những tú nữ xuất chúng nhất phường thêu, sao có thể thêu hoa
lan thành rau hẹ được?"