DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 662

Cẩm Tú chung phòng với cô --" Dừng một chút, Viên Xuân Vọng nở nụ
cười lạnh, giống con rắn diễm lệ kia như đúc.

Ngụy Anh Lạc rùng mình trong lòng. Ai hắn cũng không đề cập tới,

thế mà lại nhắc Cẩm Tú, có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn cũng giống nàng, ngấm
ngầm theo dõi sau lưng, biết được ân oán giữa nàng và Cẩm Tú?

"... Cẩm Tú chưa từng đặt chân đến đây nửa bước! Yêu thích như vậy,

ta không chịu được đâu." Viên Xuân Vọng bổ sung câu nói lúc nãy đang lở
dở.

Ngụy Anh Lạc quan sát hắn thật sâu, có chút khô khốc nói: "Viên

Xuân Vọng, chính vì như vậy nên huynh mới ghét bọn họ?"

"Ta không thích nữ nhân." Viên Xuân Vọng thản nhiên nói.

Ngụy Anh Lạc ngẩn người: "Vậy là huynh thích... nam nhân?"

Viên Xuân Vọng cười ha ha: "Ta cũng không thích nam nhân."

"Không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân..." Ngụy Anh Lạc

nhìn qua hắn, một đáp án miêu tả sinh động.

"Ta chỉ yêu bản thân mình." Viên Xuân Vọng nói giọng bình thản, một

tay nhẹ nâng cằm Ngụy Anh Lạc, tròng mắt đảo quanh nàng, ôn nhu nói
tiếp, "Cô cũng thế. Ngụy Anh Lạc, Phú Sát Phó Hằng vĩnh viễn đứng dưới
ánh mặt trời, còn cô chỉ có thể đứng nơi âm u hẻo lánh, hai người tuyệt đối
không có tương lai. Đến cuối cùng, cô sẽ phát hiện không còn ai yêu cô
nữa, ngoại trừ chính cô."

Ngụy Anh Lạc trừng mắt nhìn lại, bỗng nhiên một phát chộp được cái

tay xấu xa của đối phương, trầm giọng hỏi: "Hôm đó huynh không chạy đi
mà đứng một bên nhìn lén, phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.