DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 683

"Nếu cứu không thành, chứng tỏ tất cả hành động hơn phân nửa là che

giấu qua mắt người ngoài." Ngụy Anh Lạc nói xong, lại rũ mắt xuống lần
nữa, cũng không biết có ý niệm gì trong đầu.

"Mặc kệ chuyện đó, cô trước tiên theo ta tới Trường Xuân cung đi đã.

Nhanh lên!" Minh Ngọc chợt giữ chặt tay Ngụy Anh Lạc, giống như canh
cánh trong lòng, lại giống như không biết diễn đạt thế nào, "Hoàng hậu...
cần cô!"

Hai người đi được vài bước, chợt bị một cánh tay tráng kiện ngăn lại.

"Chỗ nào cô ta cũng không thể đi." Lưu ma ma đứng cản trước mặt

hai người, âm dương quái khí nói, "Cô ta là người của Vĩnh Hạng, không
phải người của Trường Xuân cung. Minh Ngọc cô nương, cô muốn dẫn cô
ta đi, trong tay có mệnh lệnh chưa?"

"Chuyện này..." Minh Ngọc á khẩu không trả lời được.

"Nếu không có mệnh lệnh, xin cô không nên làm khó lão già này rồi."

Lưu ma ma cười nói lạnh lùng, "Ngụy Anh Lạc, còn không mau ra đây làm
việc!"

Một ngày này, bà ta giao việc cực khổ nhất vào tay Ngụy Anh Lạc.

Mưa to như trút nước. Những người khác đã được trở về, chỉ còn một

mình Ngụy Anh Lạc ngồi xổm nhổ cỏ trong mưa, từ sáng đến tối, từ vườn
này đến vườn khác. Đến khi màn đêm buông xuống, mặt đất sạch bóng cỏ
dại, Ngụy Anh Lạc cũng đã đầu nặng chân nhẹ, cơ thể lảo đảo. Trước mắt
bỗng nhiên hiện một bóng đen, kéo dài trên đất.

"Anh Lạc!"

Trong lúc ngủ mơ, có người liên tục gọi tên của nàng, là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.