DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 684

Ngụy Anh Lạc chậm rãi mở mắt, một bàn tay từ từ đập vào mi mắt.

Không phải bàn tay Hoàng hậu mềm như nhung lụa, không phải bàn tay
Phó Hằng cầm kiếm chai sạn, mà là một bàn tay, vì làm việc nặng nhọc nên
rải rác chai sẹo xưa cũ.

"Tỉnh rồi?" Bàn tay đó đặt nhẹ khăn ướt trên trán nàng.

"... Viên Xuân Vọng?" Ngụy Anh Lạc ho khan vài tiếng, nhìn thấy

cảnh vật xung quanh lạ lẫm, "Đây là đâu?"

"Lưu ma ma chê cô sinh bệnh, nên tống cô vào nhà kho rồi... Uống

thuốc đi." Viên Xuân Vọng nửa ôm lấy người nàng. Dù Ngụy Anh Lạc
muốn cự tuyệt, nhưng toàn thân vô lực mềm nhũn, chỉ có thể như bùn nhão
dựa vào ngực Viên Xuân Vọng, để mặc hắn bưng chén đút thuốc cho mình,
lại dùng tay áo lau đi nước đọng khóe môi.

Lau đến một nửa, Viên Xuân Vọng chợt nâng cằm nàng lên, buộc

nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn.

"Nếu không phải đã liên minh, ai thèm để ý tới cô." Mắt Viên Xuân

Vọng nhìn xuống nàng, thản nhiên nói, "Cô đã đồng ý chăm sóc ta, thế mà
còn gọi ta là Viên Xuân Vọng?"

Ngụy Anh Lạc ngây người, không nghĩ tới hắn thật sự xem hiệp ước

đồng minh kia là thật. Trên thực tế, kể từ khi hắn nói "Ta cũng làm tình
nhân của cô" đó, Ngụy Anh Lạc chỉ nghĩ hắn nói giỡn, cho là hắn lấy mình
làm trò cười...

"Đổi lại xưng hô đi." Ngón tay hơi thô ráp vuốt nhẹ cằm nàng một cái,

Viên Xuân Vọng nói, "Để khiến ta vui vẻ. Dù sao ta đã chăm sóc cô một
ngày một đêm rồi... Ngoại trừ ta, không còn ai khác sang đây thăm cô cả.
Chỉ có ta thôi."

Bệnh nằm liệt giường không chỉ có mình Ngụy Anh Lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.