"Nạn dân một đường phiêu dạt đến đây, phong trần mệt mỏi, mặt mày
xanh xao, tứ chi vô lực. Còn mấy người kia, nương nương nhìn đi." Viên
Xuân Vọng tùy ý chỉ điểm mấy người, "Sao có thể là nạn dân được?"
Nhàn phi nhìn kỹ những người kia, phát hiện quả thật như thế, mặc dù
trên người mặc quần áo cũ nát, nhưng hoặc lạ mặt dữ tợn, hoặc tinh thần
sáng láng, thấy thế nào cũng không giống dân chạy nạn.
"Ngươi cảm thấy những người này là ai?" Nhàn phi hỏi.
Viên Xuân Vọng: "Tên ăn mày, kẻ lười biếng trong kinh thành, hoặc
bị ai đó cố ý thuê đến. Về phần mục đích mướn họ đến đây, nương nương
đều đã nhìn thấy..."
Nạn dân chân chính không nhận được cứu tế, hiển nhiên trỗi dậy oán
thán khắp nơi, nói không chừng -- còn có thể gây ra đại loạn.
Sắc mặt Nhàn phi trầm xuống, chợt lớn tiếng tuyên bố: "Sạp cháo hiện
tại không đủ ứng phó với lượng nạn dân này, ngoại trừ trẻ nhỏ dưới mười
tuổi và người già trên sáu mươi tuổi, tất cả mọi người phải cùng góp tay
gây dựng sạp cháo!"
Các nạn dân nghe xong tin này, lại bắt đầu rối loạn trở lại.
"Vì cái gì?"
"Đúng vậy, dựa vào cái gì mà chúng ta phải làm việc!"
"Nói là phát cháo miễn phí, nhưng lại gạt chúng ta đến làm việc!"
"Đúng đấy, thật quá đáng! Căn bản chính là gạt người, chúng ta mặc
kệ đi!"
"Đúng, mặc kệ đi, kiên quyết mặc kệ!"