Một thân ảnh khấu đầu giữa ngày đông gió tuyết ấy lại hiện ra trong
đầu, Phó Hằng cuộn chặt nắm đấm, sau cùng khàn giọng nói: "Tỷ tỷ yên
tâm, đệ sẽ đối tốt với Nhĩ Tình, sẽ không để nàng ấy chịu ủy khuất."
Hắn không đề cập, kể từ hôm đó, sau khi diện thánh ở hoàng cung trở
về, hắn vẫn tá túc trong thư phòng, cho dù bất đắc dĩ phải ngủ cùng Nhĩ
Tình, cũng là đồng sàng dị mộng, không hề đụng qua.
"Xin lỗi, đến tận bây giờ, đệ vẫn chưa quên được Anh Lạc." Thâm tâm
Phó Hằng tràn ngập áy náy nói, "Hiện giờ điều Phó Hằng có thể làm, chỉ là
đền bù tổn thất cho nàng ấy ở phương diện khác..."
Tất cả những thứ xa xỉ về ăn, mặc, ở, đi lại, bất luận Nhĩ Tình muốn
cái gì, Phó Hằng đều không cự tuyệt.
Ánh mắt Hoàng hậu thế nào chứ, sao không nhìn ra được hắn đang
đăm chiêu suy nghĩ? Chỉ là thanh quan khó đoạn việc nhà (*), dù nội tâm
nàng có chút oán trách Nhĩ Tình giậu đổ bìm leo, nhưng người đưa ra quyết
định cuối cùng còn không phải chính bản thân Phó Hằng sao?
(*) dù là quan thanh liêm cũng khó công tư phân minh
Mình làm ra quyết định, bản thân sẽ phải gánh chịu hậu quả.
"Đệ nói được thì tốt nhất phải làm được." Hoàng hậu chỉ có thể thở
dài, "Anh Lạc đã là quá khứ, Nhĩ Tình... mới là tương lai ở bên đệ cả đời."
Phó Hằng rầu rĩ 'vâng' một tiếng.
"Huống hồ, cưới Nhĩ Tình làm thê tử, cũng không tính là bôi nhọ mặt
đệ..." Vì khuyên hắn, Hoàng hậu bắt đầu thao thao bất tuyệt, giữa những
hàng chữ đều khen ngợi Nhĩ Tình, nàng xinh đẹp, nàng tài hoa, nàng ổn
trọng, nàng sẽ là một thê tử cực tốt...