Hoàng hậu không một tiếng động nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch
như tờ giấy, phảng phất như bị người khác rút sạch hết máu không còn chút
sắc, ngoài tóc màu đen ra thì còn lại đều màu trắng toát.
Bà mụ trán đẫm mồ hôi nói: "Hai chân của đứa bé hướng xuống dưới,
đây là sinh ngược rồi!"
Ngụy Anh Lạc run rẩy bờ môi, sắc mặt Hoàng hậu đang nằm trên
giường cũng trắng bệch.
Qua cả buổi, miệng nàng mới run run nghẹn ra một câu: "Nếu không
cứu được Hoàng hậu nương nương, các ngươi cũng sẽ không được yên thân
đâu! Thật sự không được, phải mời thái y đến!"
Bà mụ nói: "Thái y cũng không cứu được người trong tình huống này
đâu! Cách duy nhất là dùng tay thọc vào đường sản nắm lấy chân a ca. Hy
vọng trời cao phù hộ, a ca thông tuệ, tự mình có thể ôm đầu, may ra còn có
con đường sống!"
Cách này vừa nghe chính là cửu tử nhất sinh. Ngụy Anh Lạc choáng
váng từng cơn, dưới chân lảo đảo một cái, suýt đứng không vững.
"Anh Lạc cô nương, cô không sao chứ?" Bà mụ sầu lo hỏi.
"Ta không sao!" Ngụy Anh Lạc cắn cắn đầu lưỡi, "Cần ta làm gì
không?"
"Ôm chặt người nương nương là được." Bà mụ do dự một chút, "Nếu
không chịu được, hay đổi người khác đến?"
"Không được." Ngụy Anh Lạc tiến lên vài bước, run rẩy nhưng kiên
định ôm lấy Hoàng hậu, "Thời điểm này, ta quyết không thể xa nương
nương..."