DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 917

"Sao có thể như vậy?" Minh Ngọc cất giọng đắng chát nhìn khối băng

bên trong, chợt quay đầu hướng đám cung nhân gào to, "Kêu thêm người
tới cứu hoả! Các ngươi đến hậu viện gánh nước giếng đi! Nước giếng!"

Một người lao ra cửa cung báo tin, những người khác nhanh chân đến

hậu viện lấy nước.

Chờ giải quyết xong xuôi rồi, Minh Ngọc nhìn xung quanh, bỗng

nhiên sắc mặt tái nhợt: "Nương nương đâu?"

Một đám người chỉ lo tìm nước dập lửa mà không lưu lại một ai chăm

sóc Hoàng hậu, chờ phục hồi tinh thần lại đã không biết tung tích của
Hoàng hậu ở đâu. Minh Ngọc đưa mắt nhìn cửa lớn căn buồng sưởi chẳng
biết mở ra từ lúc nào, sợ đến nỗi muốn rớt tim ra ngoài, quát to một tiếng:
"Hoàng hậu nương nương!"

Minh Ngọc liều lĩnh phóng tới cửa lớn, nhưng lại bị sức nóng kinh

hồn phả vào mặt mà buộc lui trở về, ho sặc sụa vài tiếng, đang rối trí không
biết làm thế nào thì thái giám nhận lệnh báo tin khi nãy đã dẫn theo nhóm
người cứu hỏa đến.

"Mau, mau cứu Hoàng hậu nương nương!" Minh Ngọc chỉ vào cửa

lớn đang bị ngọn lửa thiêu đốt đỏ rực, khóc lóc hét với với bọn họ, "Hoàng
hậu nương nương ở bên trong!"

Ai nấy nghe xong đều kinh hãi. Đám người cứu hỏa vội vàng phun

nước chữa cháy, chỉ là thế lửa quá lớn, trong thời gian ngắn khó lòng dập
tắt hoàn toàn. Dần dà, ngói lưu ly trên nóc nhà rơi vỡ liên tiếp, buồng sưởi
có xu hướng muốn đổ sập.

"Nương nương!" Minh Ngọc hết cách đành cắn răng một cái, giật

xuống áo bào bằng vải bông từ trên người một tên thái giám, dùng nước
làm ướt, sau đó phủ lên người mình, sắp sửa nhảy vào biển lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.