DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 921

Sát Dung Âm chưa từng làm chuyện xấu, tại sao lại rơi vào kết cục như
vậy? Tại sao trời cao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao? Tại sao?"

Hoằng Lịch cầm ngược lại tay Hoàng hậu lạnh như băng, đáy mắt mơ

hồ lấp lánh giọt lệ, thanh âm khàn khàn nói: "Hoàng hậu, nàng mệt rồi."

"Không, thiếp không mệt." Hoàng hậu bỗng nhiên đẩy tay của hắn ra,

"Thiếp phải đi tìm Vĩnh Tông. Thiếp phải đi tìm con."

Hoằng Lịch duỗi tay ngăn cản lần nữa, đã thấy ánh mắt Hoàng hậu

khắc nghiệt, cầm lấy cánh tay Hoằng Lịch hung hăng cắn mạnh, hàm răng
ngập sâu vào da thịt Hoằng Lịch, máu tanh lập tức tràn ra khoang miệng.

Xưa này Hoàng hậu ôn nhu hiền lành, mọi người chưa từng chứng

kiến Hoàng hậu có dáng vẻ điên cuồng như thế nên lập tức sợ ngây người,
chỉ riêng Hoằng Lịch sau vài giây nhíu mày ngắn ngủi thì hét lớn một
tiếng: "Hoàng hậu mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Các ngươi đứng đực ra đó làm
gì? Còn không mau qua đây hầu hạ Hoàng hậu ngủ nghỉ?"

Bấy giờ mọi người mới hồi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy tới

đây hỗ trợ, nhưng Hoàng hậu lại giãy giụa điên cuồng. Mỗi lần bọn họ lôi
kéo Hoàng hậu, nếu không phải mặt bị cào cấu thì cũng là bị cắn gây
thương tích; đồng thời đối phương là Hoàng hậu, họ cũng không dám quá
mức mạo phạm, thế là mang tâm lý "ném chuột sợ vỡ bình" (*), cuối cùng
không một ai dám lại gần Hoàng hậu.

(*) ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại

lớn

"Thiếp không muốn làm Hoàng hậu nữa." Hoàng hậu lảo đảo đứng

lên, cả người đều dính đầy máu -- máu của mình lẫn máu của người khác,
lẩm bẩm trong miệng, "Thiếp muốn làm Phú Sát Dung Âm, thiếp muốn
làm mẫu thân của Vĩnh Tông. Thiếp không muốn gì nữa, không muốn gì
nữa hết! Trả Vĩnh Tông lại cho thiếp, trả con lại cho thiếp!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.