DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 951

nề, không ai trong triều dám xuất chinh, mà giờ ngài đi sẽ gặp biết bao
nguy hiểm..."

Tuy chuyện đã lắng xuống, nhưng Phó Hằng không có một khắc lười

biếng, sau khi hạ triều không cùng đồng liêu đi dạo thuyền hoa hưởng
khoái hoạt mà trở về nhà, từ trên giá sách lấy ra một cuốn binh thư lật đọc.
Nghe xong lời nói của Thanh Liên, hắn bỏ cuốn binh thư xuống hỏi:
"Thanh Liên, Lão phu nhân bảo cô đến khuyên ta à?"

Thanh Liên ngẩn người, vội vàng cúi đầu nói: "Thực xin lỗi Thiếu gia,

là nô tỳ nhiều lời rồi. Nhưng Lão phu nhân đã lo đến mức đổ bệnh, nói nếu
ngài không chịu từ bỏ thì sẽ không gặp ngài nữa..."

"Sợ chiến sợ chết, co đầu rụt cổ không tiến. Vậy học binh thư làm gì?

Làm quan làm gì?" Phó Hằng thở dài: "Nếu Lão phu nhân còn hỏi nữa, cô
cứ nói với bà ấy thế này: Phó Hằng đi làm việc bản thân thật sự muốn làm,
xin người tha thứ."

"Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ... Trong lòng

thiếu gia không nhớ người ấy sao?" Thanh Liên thấy hắn biến sắc, vội vàng
cúi đầu, "Là nô tỳ không tốt, nô tỳ nói sai rồi..."

Lời này tựa hồ kích động nỗi lòng Phó Hằng. Hắn cầm binh thư đứng

im trước giá sách như một pho tượng tuấn mỹ, hồi lâu sau mới đột ngột vứt
bỏ binh thư: "Ta đi ra ngoài một chút."

"Thiếu gia!" Thanh Liên gọi hắn ở phía sau, "Trời sắp tối rồi, ngài

muốn đi đâu?"

Phó Hằng như một cơn gió bay ra khỏi phủ.

Công danh thể hiện trên lưng ngựa. Phó Hằng với kỹ thuật cưỡi ngựa

xuất sắc ra roi thúc ngựa suốt dọc đường. Người qua đường cảm giác bên
mình thổi qua cuộn gió lốc, quay đầu nhìn lại chỉ thấy bụi mù trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.