"Ai, lại nói việc này đều do Cẩm Tú gây ra. Cẩm Tú, cô xin lỗi Anh
Lạc đi, việc này liền kết thúc?"
Dây leo trên tường đón gió ngược lại, sợ cùng Ngụy Anh Lạc nháo lớn
về sau liền liên lụy bọn họ cùng chịu khổ nên nhao nhao chĩa mũi nhọn
đâm ngược Cẩm Tú. Ngươi một lời ta một câu từng bước ép buộc chỉ trích
khiến mặt Cẩm Tú thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng chịu không được đành
ngậm đắng nuốt cay cúi đầu xin lỗi Ngụy Anh Lạc: "Ta biết ta sai rồi, Anh
Lạc, ngươi buông tay ra, ta không bao giờ nói chuyện vậy nữa."
"Nói lời xin lỗi xong liền phủi sạch mọi chuyện như vậy?" Ngụy Anh
Lạc cười nói, "Ngươi thật coi ta tốt như vậy sao?"
Cẩm Tú mang một bụng ủy khuất, trong ánh mắt nhịn không được
rơm rớm nước mắt, thét to: "Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa, cho
ngươi rút mấy ngón tay sao? Nè, ngươi liền rút..."
Rầm rầm rầm!
Vài tiếng đập cửa đã cắt đứt lời của nàng.
"Hơn nửa đêm còn náo loạn cái gì?" Phương cô cô cách một cánh cửa
hét to, "Mở cửa!"
Một đám cung nữ lập tức bị dọa đến ngây người, ánh mắt thẳng tắp
nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, bất tri bất giác đem nàng trở thành người đáng
tin cậy, trông chờ nàng quyết định.
"Tới ngay!" Ngụy Anh Lạc lên tiếng, sau đó hạ giọng đối với người
trong phòng nói, "Còn đứng đó làm gì, mau giấu thùng gỗ với lau sạch
nước trên mặt đất đi, những thứ khác để ta giải quyết."
Nàng ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức như được tiếp năng lượng,
vội vàng đem thùng nước giấu dưới giường, trong khoảng thời gian ngắn