tìm không thấy chổi quét, hai cung nữ liền dứt khoát quỳ trên mặt đất, móc
ra khăn tay chà lau sàn nhà sạch sẽ. Đợi các nàng làm xong hết thảy, Ngụy
Anh Lạc mới đưa tay nới lỏng búi tóc, bộ dạng lười biếng như vừa từ trong
chăn bò ra, kéo mở cửa phòng nói: "Cô cô, muộn như vậy rồi, người tới có
việc gì sao?"
"Nhốn nháo đến cách mười dặm xa ta còn có thể nghe được, làm sao
mà ngủ nổi?" Phương cô cô từ cửa bước vào, ánh mắt một vòng quét quanh
phòng, "Nói một chút, đã trễ thế này lại không chịu ngủ mà ồn ào cái gì?"
"Không có gì." Ngụy Anh Lạc ánh mắt yên tĩnh nói, "Là nãy ta sơ ý
đem ấm trà đổ ướt tấm đệm trên giường, mọi người tụ lại giúp ta tìm cách
giải quyết thôi."
"Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?" Phương cô cô sắc mặt trầm
xuống, dạy dỗ, "Sáng mai ngươi tự đem chăn đi phơi khô. Còn tối nay tạm
thời lật mặt chăn mà đắp, nhớ kỹ, không cho phép lên tiếng nữa, nếu không
cùng nhau chịu phạt, nghe thấy chưa!"
Mọi người vội vàng đáp: "Vâng!"
Lập sập một tiếng, cửa phòng lần nữa đóng lại.
Bên trong các cung nữ không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm, người
người đều có chút hết hứng khởi, bối rối trực tiếp leo lên giường nằm ngủ.
Cẩm Tú cũng vậy, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, vốn định
gây khó dễ cho Ngụy Anh Lạc ngờ đâu suýt nữa đem mặt mình cho người
ta bôi đen thành tro. Qua chuyện này chẳng những không biết hối cải,
ngược lại Cẩm Tú còn ghi hận triệt để với Ngụy Anh Lạc...
"Sớm muộn ta cũng sẽ cho ngươi biết tay." Cẩm Tú đang trầm tư suy
ngẫm chợt thấy một cánh tay từ đâu thò đến giựt lấy tấm chăn đệm mình