"Chẳng bằng giúp ta trang điểm cho tốt thì hơn. Cô nghĩ xem ta nên dùng
màu gì mới đẹp?"
Minh Ngọc thở dài, vặn mở một hộp son hoa Chi tử, dùng đầu ngón
tay bôi một tí vào lòng bàn tay, trộn với sương sớm tan ra, sau đó thoa đều
lên môi Ngụy Anh Lạc, lập tức hương sắc hấp dẫn, quyến rũ tràn lan.
Lại qua nửa canh giờ, Lý Ngọc gõ mở cửa phòng, chờ thấy người tới,
mặc dù hắn là thái giám không hiểu chuyện nam nữ, hai mắt cũng không
nhịn được sáng rỡ.
Mỹ nhân bình thường hoặc lúc cười có nét đáng yêu, hoặc lúc khóc
rung động lòng người, có ưu lẫn khuyết. Nhưng khi nhìn thấy nữ tử áo đỏ
kiều diễm trước mắt này, chỉ cảm thấy nàng dù vui hay giận, dù nhăn hay
cười cũng đều rất xinh đẹp.
Lý Ngọc nhịn không được chậc chậc hai tiếng, thầm thắc mắc chẳng lẽ
phong thủy ở Viên Minh Viên có khả năng dưỡng người? Trước đây Ngụy
Anh Lạc cũng được coi là một mỹ nhân, nhưng không đủ xinh đẹp đến mức
có thể sánh cùng Thuần quý phi; hôm nay nhìn lại, vậy mà nhan sắc đã
ngang sức ngang tài.
Thảo nào Hoàng thượng không những gấp rút nạp nàng, còn muốn thị
tẩm nàng ngay trong đêm.
Nghĩ đến đây, thanh âm của hắn trở nên nhu hòa chút ít, dùng phong
thái bình thường hay đối đãi với Thuần quý phi để đối đãi nàng: "Ngụy quý
nhân, mời đi lối này."
Tẩm điện Trường Xuân tiên quán.
Ngụy Anh Lạc xinh đẹp thướt tha tiến vào tẩm điện, hành lễ nói:
"Thần thiếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."