ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 119

“Thì tôi đâu có nghĩ là sẽ có ngày một người nào đó cầm dao lao về phía

mình ngay cạnh Khách sạn Bốn mùa.” Tom nói. “Hay là Boston sẽ bị cháy trụi
trong khi toàn bộ cư dân của thành phố trừ những người may mắn không sử
dụng điện thoại di động – phải chạy nạn qua cầu Mystic.”

Ông ta nghiêng người về phía trước và nhìn Clay chằm chằm. Ông ta muốn

tin vào điều này, Clay nghĩ. Đừng lãng phí thời gian để gạt bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi
đầu ông ta, bởi vì ông ta thực sự rất muốn t

“Dưới một góc độ nào đó, chuyện này cũng chẳng khác mấy với một cuộc

tấn công khủng bố bằng vũ khí sinh học mà chính phủ đã luôn e ngại kể từ sau
vụ Mười một tháng Chín,” ông ta nói. “Bằng điện thoại di động, một thiết bị
phổ biến nhất hiện nay, ta có thể ngay lập tức biến đám đông dân chúng thành
một đạo quân tình nguyện của mình – một đạo quân không hề biết sợ, theo
đúng nghĩa đen, bởi vì đó là một đạo quân mất trí – và ta có thể phá tan toàn bộ
cơ sở hạ tầng. Tối nay Vệ binh Quốc gia ở đâu nhỉ?”

“Iraq?” Clay nói. “Cũng có thể là ở Louisiana?”

Không giống một câu nói đùa, và Tom không cười. “Chẳng ở đâu cả. Làm

sao anh có thể sử dụng một lực lượng mà giờ đây hoàn toàn lệ thuộc vào các
mạng điện thoại di động, dù là trong những việc nhỏ nhất? Lại nói đến máy
bay, chiếc cuối cùng mà tôi thấy chính là chiếc bị bốc cháy ở góc phố Charles
và Beacon.” Ông ta dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Clay qua chiếc bàn, rồi lại
tiếp tục. “Đó chính là những gì mà chúng đã làm… dù chúng là ai. Chúng nhìn
chúng ta từ một chỗ nào đó là hang ổ của chúng, chúng cầu nguyện những vị
thần của chúng, và chúng thấy gì?”

Clay lắc đầu, ngạc nhiên với đôi mắt đang lấp lánh sau cặp kính của ông ta.

Gần giống như đôi mắt của một nhà hiền triết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.