ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 304

“Vậy thì bây giờ chúng đã có trợ thủ canh gác cho chúng trong khi chúng

nghỉ ngơi để nạp năng lượng.” Alice nói. Giọng cô bé như sắp vỡ òa. “Cháu
ước gì chúng sẽ thối rữa nơi địa ngục.”

Clay không nói gì, nhưng anh đã nghĩ tới những con người mà họ đã gặp

trong đêm, những con người với những chiếc xe đẩy - sự kinh tởm và khiếp hãi
trong giọng nói của người đàn ông đã gọi họ là bọn Gaiten. Có khác gì ông ta
gọi chúng ta là bọn giết người, Clay nghĩ. Rồi anh nghĩ tiếp. Mình nghĩ không
nên gọi bọn chúng là người mất trí nữa; mình phải gọi bọn chúng là người điện
thoại. Tại sao thế? Suy nghĩ tiếp theo càng làm anh cảm thấy khó thở: Khi nào
thì một trợ thủ không còn là một trợ thủ nữa? Câu trả lời, đối với anh, có vẻ
như là khi các trợ thủ trở thành đa số. Khi những người không phải là trợ thủ
trở thành…

Ừ, nếu anh là người lãng mạn, anh sẽ gọi họ là người sống ngầm. Nếu anh

không lãng mạn, anh sẽ gọi họ là ngưởi lẩn trốn.

Hoặc là những kẻ tội phạm.

Họ cố lê bước tới làng Hayes Station và trú đêm - tức ngày - tại một khách

sạn đổ nát ven đường có tên là Thông Reo. Từ đây có thể trông thấy tấm biển
đề Lộ 19, KENT POND SANFORD BERWICKS 7 DẶM. Họ không để lại
giày trên bậc thềm.

Chuyện đó đã không còn cần thiết nữa.

8

Anh đang đứng trên chiếc bục giữa chiếc sân chết tiệt kia, không thể nhúc

nhích, và là đối tượng của mọi con mắt. Phía đường chân trời là một chiếc tháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.