ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 312

cách, và nếu Alice thành công trong vai trò làm phúc cho cái đồ cặn bã đã gọi
cô bé là chó cái ấy, có thể anh sẽ kìm chế được và không bắn anh ta. Nhưng có
một chuyện mà anh muốn biết trước khi anh để hai gã thanh niên này đi.

“Mơ à?” anh nói. “Các anh có... tôi không biết... một kiểu linh hồn nào đó

dẫn dắt các anh trong những giấc mơ ấy không? Một người mặc áo in hình đầu
quạ xám màu đỏ chẳng hạn?”

Gunner nhún vai, và xé một miếng vải từ chiếc áo sơ mi của mình để lau

máu trên mặt. Lúc này anh ta có vẻ tỉnh táo hơn, và dường như đã nhận thức
được những gì vừa diễn ra. “Harvard, đúng thế. Phải không Harold?”

Tóc hoe gật đầu. “Đúng. Harvard. Người da đen. Nhưng không phải là mơ.

Nếu các ông không biết thì có nói các ông cũng đ..hiểu. Đó là phát sóng. Phát
sóng trong các giấc mơ của ông. Nếu các ông không nhận được thì các ông là
đồ rắn độc. Đúng thế không, Gunnah?”

“Các ông là đồ khốn”. Gunner nói và lau trán. “Đừng đụng vào tôi”

“Chúng tôi có chỗ cho riêng mình”. Harold nói. “Đúng không Gunner?

Vùng thượng Maine, đúng thếất kỳ ai không dính Xung Động đều tới đó, và
chúng ta sẽ được yên thân. Săn bắn, câu cá, sống trên vùng đất chết tiệt ấy.
Harvard nói như vậy”

“Và anh tin hắn à?”Alice nói. Giọng cô bé có vẻ ngạc nhiên.

Gunnah giơ một ngón tay lên và lắc đầu nhè nhẹ. “Câm mồm đi, đồ chó cái”

“Tôi nghĩ chính anh mới nên cầm mồm lại.” Jordan nói. “Chúng tôi có

súng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.