ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 371

“Bọn chúng mạnh hơn nhiều so với những gì mà tôi đã hình dung,” Tom

nói. “Tôi chỉ hiểu được có như vậy.” Ông ta gỡ cặp kính khỏi mắt và lau vào
áo sơ mi. Đó là một cử chỉ thể hiện sự mệt mỏi và mất phương hướng. Trông
ông ta già hơn người đàn ông mà Clay đã gặp ở Boston đến mười tuổi. “Và
bọn chúng là chúng tôi loạn óc. Ghê gớm. Chúng tôi không được phép lựa
chọn.”

“Trông mọi người có vẻ kiệt sức, tất cả mọi người.”

Denise cười to. “Thế đấy, chúng tôi thực sự không thể chịu nổi. Chúng tôi

chia tay anh và đi theo Lộ 11 về hướng tây. Đi cho đến khi mặt trời bắt đầu lên
ở đằng đông. Đi bằng xe là chuyện không thể, bởi vì đường toàn chướng ngại.
Cứ sau một đoạn thông thoáng khỏi một phần tư dặm lại có…”

“Các vỉa nổi, tôi biết.” Clay nói.

“Ray nói mọi chuyện sẽ tốt lên sau khi chúng tôi tới được phía tây của

Splaulding Turnpike, nhưng chúng tôi quyết định dừng chân tại một chỗ gọi là
Quán trọ Hoàng hôn.”

“Tôi đã nghe đến cái tên đó,” Clay nói. “Ở bìa cánh rừng Vaughan Woods.

Khá khét tiếng trong vùng.”

“Thế à?” Cô ta nhún vai. “Vậy là chúng tôi tới đó, và cậu bé - Jordan - nói,

‘Cháu sẽ làm cho mọi người bữa ăn sáng thịnh soạn nhất mà mọi người từng
được ăn.’ Và chúng tôi nói đừng có mơ, chú bé - nhưng hóa ra lại đúng là thật
- điện ở đó vẫn còn, và cậu bé đã làm một bữa sáng thịnh soạn. Tất cả chúng
tôi đều ăn uống no nê. Đó là kiểu bữa sáng của lễ Tạ ơn. Đúng không mọi
người?”

Dan, Tom, và cả Jordan đều gật đầu. Ngồi cúi đầu trên tảng đá, Ray lại châm

điếu thuốc nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.