ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 373

“Hiện thực ảo,” Jordan nói. “Chắc chắn là như thế. Như trong trò chơi trên

máy tính, gần giống thế. Và chưa được hoàn thiện lắm.” Cậu bé nhìn về hướng
bắc, nơi Người Rách Nát vừa biến mất. “Trò chơi sẽ hoàn thiện hơn nếu bọn
chúng trở nên hoàn thiện hơn.”

“Bọn chúng chẳng thể làm gì khi đêm xuống.” Ray nói. “Bọn chúng cũng

phải đi ngủ.”

“Và chúng ta cũng phải nghỉ ngơi khi hết ngày.” Dan nói. “Đó chính là mục

đích của chúng. Làm cho chúng ta mệt mỏi và loạn óc đến mức không còn biết
chuyện gì đang diễn ra kể cả khi đêm xuống và chúng không còn kiểm soát
được mọi chuyện. Ban ngày Hiệu trưởng Harvard lúc nào cũng bám sát, với
một bầy tùy tùng khá đông, phát ra trường lực của chúng, tạo nên cái mà
Jordan gọi là hiện thực ảo.”

“Chắc chắn là thế,” Denise nói. “Không còn cách giải thích nào khác.”

Clay nhẩm thấy tất cả những chuyện mà họ vừa kể diễn ra trong lúc anh

đang ngủ ở phòng gác của Bảo tàng Lâm nghiệp Springvale.

“Làm chúng ta kiệt sức không phải là mục đích duy nhất của chúng. Chúng

còn muốn chúng ta phải gặp lại nhau và đi thành một nhóm.”

Nhóm năm người bọn họ đã bước vào một quán trọ đổ nát bên Lộ 47 – Lộ

47 thuộc Maine, cách Great Works không xa về phía nam. Tom nói rằng cảm
giác mất phương hướng thật là khủng khiếp. Tất cả họ đều mang máng hiểu
chuyện gì đã xảy ra, nhưng Jordan là người đã mô tả thành lời, và cũng chính
Jordan chỉ ra một điều hiển nhiên: ý định chạy trốn của họ đã thất bại. Đúng là
họ có thể ra khỏi quán trọ ấy và bắt đầu đi tiếp về phương nam, nhưng họ có
thể đi được bao xa? Họ đều đã kiệt sức. Tồi tệ hơn, họ đã mất hết nghị lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.