ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 374

Jordan còn chỉ ra rằng có thể bọn người điện thoại đã phái một số trợ thủ là
người bình thường đi theo dõi họ trong đêm tối.

“Chúng tôi ăn,” Denise nói, “bởi vì chúng tôi vừa đói vừa mệt. Sau đó

chúng tôi đi ngủ thực sự và ngủ một mạch cho đến tận sáng ngày hôm sau.”

“Tôi là người đầu tiên thức dậy,” Tom nói. “Người Rách Nát đang đứng

trong sân. Hắn hơi cúi chào tôi và đưa tay vẫy ra phía ngoài đường.” Clay cũng
nhớ rất rõ cử chỉ đó. Con đường là của các ngươi. Hãy đi đi. “Tôi có thể bắn
hắn ta – tôi có khẩu Ngài Tốc độ - nhưng làm thế có ích gì?”

Clay lắc đầu. Không có ích gì.

Họ lại lên đường, ban đầu tiếp tục đi theo Lộ 47. Rồi, Tom kể, họ có cảm

giác mình đang bị đẩy đi trên một con đường không có tên về hướng đông
nam.

“Không bị ảo giác à?” Clay hỏi. “Không mơ nữa à?”

“Không,” Tom nói. “Bọn chúng biết là chúng tôi đã hiểu rõ thông điệp. Suy

cho cùng thì chúng có khả năng đọc suy nghĩ mà

“Bọn chúng biết là chúng tôi đã bị đánh bại,” Dan nói cay đắng. “Ray, anh

còn điếu thuốc nào không? Tôi bỏ từ lâu, nhưng có lẽ sẽ phải hút lại.”

Ray ném bao thuốc cho ông ta mà không nói một lời.

“Giống như bị đẩy mạnh sau lưng, có điều là nó diễn ra trong đầu,” Tom

nói. “Không dễ chịu chút nào. Bị điều khiển theo một kiểu mà tôi không biết
phải bắt đầu mô tả thế nào. Đồng thời chúng tôi luôn có cảm giác rằng Người
Rách Nát và bộ sậu của hắn đang bám theo chúng tôi. Đôi khi chúng tôi trông
thấy một vài kẻ thấp thoáng sau các thân cây, nhưng thường thì không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.