ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 42

chiến ở ga tầu điện đang sải từng bước dài đi vào trong công viên theo hướng
chiếc máy bay đang cháy, máu từ trên mái tóc muối tiêu chảy nhỏ giọt xuống
cổ bà ta. Clay chẳng ngạc nhiên khi kẻ cuối cùng trong số bốn người kia còn
sống sót đến lúc này lại là một người phụ nữ trông giống bà thủ thư hay cô
giáo dạy tiếng Latinh sắp được người ta tặng một chiếc đồng hồ mạ vàng trước
khi về nghỉ hưu. Anh đã từng làm việc bên cạnh những người như vậy, và anh
biết họ là những người vô địch.

Anh mở miệng nói gì đó với Tom – trong đầu óc anh thì nó nghe có vẻ rất

khôn ngoan – và từ miệng anh bật ra một tiếng giống tiếng ếch kêu dưới nước.
Cái nhìn của anh cũng mờ đi. Rõ ràng Tom McCourt, người đàn ông thấp bé
mặc complê may bằng vải tuýt, không phải là người duy nhất gặp rắc rối với
nước trong miệng mình. Clay quệt một cánh tay qua mắt mình, cố gắng để nói,
và chỉ có thể phát ra mấy tiếng kêu như ếch ngạt thở.

“Không sao,” Tom nói. “Hãy để cho nó chảy tự nhiên.”

Và thế là đứng trước một cửa hàng chứa đầy những cuốn sách cũ vây quanh

một chiếc máy chữ hiệu Hoàng gia vốn đã nhìn thấy mặt trời từ rất lâu trước
thời đại của điện thoại di động. Clay òa lên khóc. Anh khóc cho người phụ nữ
mặc bộ đồ vét, cho Yêu tinh Vàng và Yêu tinh Nâu, và anh khóc cho bản thân
mình, bởi vì Boston không phải là nhà của anh, và chưa bao giờ anh lại cảm
thấy mình ở cách xa nhà như thế này.

6

Qua công viên Common, phố Boylston hẹp lại và tắc nghẽn với những chiếc

xe bị va chạm và bị bỏ rơi. Hai người bọn họ chẳng còn phải lo đề phòng
những chiếc limo hay Thuyền Vịt nữa. Bớt đi được một mối nguy hiểm. Từ
khắp phía xung quanh họ vang lên những tiếng nổ đì đùng như pháo tết. Ngoài
ra còn đủ thứ các âm thanh khác – chủ yếu là tiếng hú của xe cảnh sát, xe cứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.