ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 432

“Cháu làm thế” - úi - úi - là vì thầy Viện trưởng.” Giọng Jordan vừa có vẻ

như thách thức, vừa có vẻ như sắp đứt hơi. “Bọn chúng đã giết thầy Viện
trưởng. Bọn chúng và Người Rách Nát của chúng. Bọn chúng và tay Hiệu
trưởng Harvard khốn kiếp của chúng. Cháu muốn bọn chúng phải trả giá. Cháu
muốn hắn phải trả giá.”

“Cháu làm gì mà mãi mới khởi động xe thế?” Denise hỏi. “Mọi người chờ

sốt cả ruột!”

“Có hàng chục kẻ không ngủ mà cứ đi lang thang” Jordan nói. “Có khi đến

hàng trăm. Vi rút chương trình hình như đang lan rất nhanh. Bọn chúng cứ đi
lang thang vô phương hướng, hoàn toàn mất hết nhận thức. Cháu cứ phải tránh
bọn người đó. Mãi cháu mới tới được chỗ chiếc xe. Rồi...” Cậu bé cười trong
hơi thở hổn hển. “Nó không chịu khởi động! Mọi người có tin không? Cháu
xoay chìa khóa rồi lại xoay chìa khóa, chẳng thấy gì ngoài mấy tiếng kêu tích
tích. Cháu sợ quá, nhưng vẫn cố để không bị mất bình tĩnh. Bởi vì cháu biết
thầy Viện trưởng sẽ rất thất vọng nếu cháu không giữ được bình tĩnh.”

“A, Jordan...” Tom nói trong hơi thở.

“Mọi người biết gì không? Cháu phải thắt dây an toàn. Ghế hành khách thì

không cần, như thể chiếc xe buýt sẽ không khởi động nếu tài xế không thắt dây
an toàn. Dù gì thì cháu cũng xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng. Nhưng cuối
cùng cháu đã về đây.”

“Và ngăn hành lý không phải là trống rỗng chứ?” Dan hỏi.

“Ðầy những cục to trông giống những viên gạch. Xếp thành từng chồng.”

Jordan lúc này đã dần lấy lại được hơi thở. “Được phủ một tấm chăn. Bên trên
có một điện thoại di động. Chú Ray đã buộc chiếc điện thoại ấy vào hai cục
thuốc nổ bằng một sợi dây cao su. Chiếc điện thoại đã được bật lên, và có vẻ
đó là một cổng dẫn truyền, giống như cổng tải dữ liệu từ máy tính. Dây điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.