ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 45

Chỉ còn lại cảm giác thất vọng trong anh, và khi Tom bắt đầu đập thình thình

lên cửa kính, Clay đặt tay mình lên nắm đấm của ông ta. “Thôi, chẳng có ích gì
đâu,” anh nói. “Họ sẽ không cho chúng ta vào, cho dù là họ còn sống và hoàn
toàn tỉnh táo.” Anh nghĩ về điều đó và gật đầu. “Đặc biệt là khi họ còn tỉnh
táo.”

Tom nhìn anh bằng ánh mắt băn khoăn. “Anh không bị làm sao chứ?”

“Hử? Bị làm sao?”

“Mọi thứ đã thay đổi. Họ không thể để chúng ta ở ngoài này.” Ông ta gạt tay

Clay ra, rồi thay vì dùng nắm đấm, ông ta đập mạnh trán mình vào panen kính
và la lên. Clay nghĩ một người nhỏ con như ông ta mà có thể la to như vậy hẳn
là phải có năng khiếu. “Này! Này, có ai không?”

Chẳng có gì thay đổi trong sảnh, vẫn chỉ có ông già gác cổng nằm đó với

một bức tranh gác trên mông.

“Này, nếu có ai trong đó, tốt nhất hãy mở cửa ra! Người đang đứng cạnh tôi

là khách của các ông, và tôi là khách của anh ta! Mở ra ngay, nếu không tôi sẽ
kiếm một hòn đá vỉa hè và đập vỡ cửa kính! Các ông có nghe thấy tôi nói gì
không?”

“Một hòn đá vỉa hè à?” Clay nói. Anh bắt đầu cười. “Ông nói là một hòn đá

vỉa hè a? Hay đấy.” Anh cười to hơn. Anh không thể nhịn được. Rồi một
chuyển động ở bên phía trái thu hút ánh mắt anh. Anh quay đầu nhìn vô gái
mới lớn đang đứng cách đó một đoạn ngắn. Cô bé đang nhìn hai người bằng
đôi mắt màu xanh mang vẻ đờ dại của các nạn – nhân – thảm – họa. Cô bé mặc
chiếc váy dài màu trắng, và đằng trước chiếc váy nhuốm đầy máu. Máu đóng
vẩy dưới mũi, trên môi và cằm cô bé. Trông cô bé không có vẻ của người điên,
và có vẻ không bị thương nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.