“Vào đi,” ông ta nói. “Nhanh lên.” Và ông ta nhìn thấy cô gái đang đứng
nhìn cách đó một đoạn. “Cô ta thì không
“Có cả cô ta,” Clay nói. “Vào nhanh đi, cưng.” Nhưng cô gái không nhúc
nhích, và khi Clay bước một bước về phía cô ta, cô gái quay mình bỏ chạy, tà
váy dài bay phần phật phía sau.
8
“Nếu ở ngoài, cô bé sẽ chết mất,” Clay nói.
“Đó không phải là việc của tôi,” người nhân viên tiếp tân nói. “Anh có vào
không, anh Riddle?” Ông ta nói bằng thổ âm Boston, không phải bằng chất
giọng của dân lao động mà Clay quen nghe ở tiểu bang Maine, nơi dường như
cứ ba người anh gặp thì có một người đến từ Massachusetts.
“Riddell, không phải là Riddle.” Anh sẽ bước vào, chắc chắn rồi, vì ông ta
không thể nhốt anh ở ngoài một khi cánh cửa đã mở ra, nhưng anh nán lại trên
vỉa hè và nhìn theo cô gái.
“Vào thôi,” Tom khẽ giục. “Chẳng thể làm gì được đâu.”
Và ông ta nói đúng. Chẳng thể làm gì được. Đúng là địa ngục. Anh bước
theo Tom, và người nhân viên tiếp tân vội khóa cửa lại sau lưng họ, như thể chỉ
cần thế là đủ để giúp họ tránh được sự hỗn loạn trên đường phố.
9