Nhưng hai kẻ này chỉ là ngoại lệ. Phần lớn những người điện thoại mà Clay
trông thấy trên đường (trong ngày hôm đó và cả tuần tiếp theo, anh không
trông thấy một người bình thường nào) dường như đều mất phương hướng vì
không còn ý thức bầy đàn. Clay nghĩ đi nghĩ lại một điều mà Jordan đã nói
trước khi cậu bé bước lên xe buýt đê hướng thẳng tới những cánh rừng miền
bắc không có sóng điện thoại di động: Nếu vi rút tiếp tục tấn công, những kẻ
vừa được định dạng sẽ không phải là người điện thoại, cũng không phải là
người bình thường.
Clay nghĩ chắc là giống Yêu tinh Nâu, có thể bị nhiễm nặng hơn một chút.
Anh là ai? Tôi là ai? Anh có thể nhận thấy những câu hỏi này trông mắt họ, và
anh ngờ - không, anh biết – rằng những câu nói lắp bắp của họ chính là những
câu hỏi này.
Anh vẫn tiếp tục hỏi Có thấy một đứa bé không và cố truyền đi hình ảnh của
Johnny trong đầu anh, nhưng anh không hy vọng nhận được một câu trả lời có
ý nghĩa. Phần lớn là không có câu trả lời. Đêm tiếp theo, anh trú trên một chiếc
xe moóc cách Gurleyville khoảng năm dặm về phía bắc; và vào sáng ngày hôm
sau nữa, khoảng chín giờ hơn một chút, anh nhìn thấy một cái bóng nhỏ ngồi
trên bậc đá bên ngoài quán cà phê Gurleyville, ở giữa khu thương mại của thị
trấn.
Không phải, Clay nghĩ, nhưng anh vẫn bắt đầu bước nhanh hơn, và khi tới
gần hơn một chút – gần đủ để biết rằng cái bóng ấy đúng là một đứa bé chứ
không phải là một người lớn nhỏ con - anh bắt đầu chạy. Chiếc túi mới của anh
nẩy tung trên lưng anh. Đôi chân đưa anh tới chỗ bắt đầu của vỉa hè bê tông.
Đó là một cậu bé.
Một cậu bé rất gầy có mái tóc dài rủ xuống vai chiếc áo phông Red Sox mà
cậu bé đang mặc.