ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 457

này đã biến đổi thành cái gì… giả sử rằng (hỏng hết mọi chuyện, đúng, đúng,
đúng) nó vẫn đang còn đó và đang chạy…

“Lưu vào hệ thống.” Clay thì thầm. Ngoài kia, ánh sáng đã hoàn toàn tắt, và

những bông tuyết trông càng ma quái.

Xung Động lúc này đã biến đổi, anh tin chắc điều đó. Anh nhớ đến những

người điện thoại đầu tiên mà anh đã gặp tại phòng cứu hoả tình nguyện
Gurleyville, những kẻ không ngủ vào ban đêm. Hai kẻ đó đã đánh nhau bên
chiếc xe chữa cháy cũ nát, nhưng bọn họ làm nhiều hơn thế; bọn họ đã nói
thành lời. Không phải là những âm thanh vô nghĩa, mà là lời nói thực sự.
Không sõi như những cuộc trò chuyện trong tiệc cốc tai, nhưng có thể hiểu
được. Chó chết. Đồ khốn. Đù má. Hai kẻ đó còn nhiều điểm khác biệt với thế
hệ người điện thoại đầu tiên – những người điện thoại của triều đại Người
Rách Nát – và Johnny lại khác biệt so với hai kẻ đó. Tại sao? Bởi vì con sâu
vẫn còn đó và đang gặm nhấm chương trình, và chương trình đang liên tục bị
biến đổi? Có khả năng là vậy.

Điều cuối cùng mà Jordan nói với anh trước khi lên xe là Nếu chú cài một

phiên bản mới đè lên phiên bản mà Johnny và những người khác đã bị cài đặt
tại điểm kiểm soát, các chương trình sẽ ăn lẫn nhau
. Đó là những gì mà các
con sâu vẫn thường làm. Ăn thịt lẫn nhau.

Và rồi sao nữa, nếu chương trình cũ vẫn còn đó… nếu nó được lưu vào hệ

thống…

Clay thấy trí óc rối bờ của anh lại nghĩ đến Alice – một cô bé mồ côi mẹ,

phải nhờ đến chiếc giầy Nike trẻ em làm bùa hộ mệnh. Khoảng bốn giờ sau khi
rời Gaiten, trên Lộ 156, Tom đã mời một nhóm người bình thường ngồi lại bên
bãi cắm trại ven đường cùng họ. Đấy là bọn Gaiten. Một người đàn ông trong
nhóm ấy đã nói như vậy. Một người khác nguyền rủa Tom và nói ông ta hãy
cút xuống địa ngục. Và Alice đã đứng dậy, nhảy lên và nói…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.