ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 81

Chuyện đó không xảy ra, nhưng từ phía trên đầu anh vang lên những tiếng nện
thình thịch. Có một cái gì đó vẫn còn ở trên ấy, có cái gì đó vẫn đập phá trong
bóng tối. Một cái gì đó trước lúc ba giờ chiều nay vẫn còn là con người.

Lần này, khi anh đang đi ngang qua sảnh thì chiếc đèn dự phòng chạy bằng

pin nhấp nháy rồi tắt lịm. Đó là một sự vi phạm luật Cứu hoả, Clay nghĩ. Mình
phải phản ánh vụ việc này.

Anh đưa chiếc cặp qua cửa sổ. Tom đón lấy.

“Ông ấy đâu?” Alice hỏi. “Ông ấy không có ở đó à?”

“Chết rồi," Clay nói. Anh định nói dối, nhưng anh không thể. Anh quá sốc

vì những gì anh thấy. Tại sao lại có người tự treo cổ? Anh không thể hiểu đươc
điều đó. “Tự vẫn.”

Alice bắt đầu khóc, và Clay biết rằng cô bé chưa biết là nếu không có

Ricardi, có lẽ có ta đã không còn sống đến lúc này. Anh cảm thấy mắt mình
cay cay.

Từ phía công viên Common vang lên một tiếng hét trong bóng chiều tà, một

tiếng hét lớn đến mức khó có thể tin rằng đó là tiếng hét của một con người.
Clay có cảm giác như anh đang nghe thấy tiếng voi rống. Một tiếng hét không
thể hiện nỗi đau đớn, không thể hiện niềm vui sướng điên dại. Alice bám chặt
lấy anh, và anh đưa tay ôm ngang hông cô bé. Thân thể cô bé dường như có
một luồng điện đang chạy trong đó.

“Nếu chúng ta cần phải ra khỏi chỗ này thì hãy đi thôi,” Tom nói. “Nếu

không gặp phải quá nhiều rắc rối, chúng ta sẽ kịp lánh xa về hướng bắc, tới
Maiden, và ngủ qua đêm tại chỗ của tôi.”

“Một ý kiến rất hay.” Clay nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.