DIỆP GIA - Trang 121

DIỆP GIA

DIỆP GIA

Triệt Dạ Lưu Hương

Triệt Dạ Lưu Hương

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 13

Chương 13

Tôi không chỉ yêu cầu tổng bộ cho người đi cứu Diệp Gia một lần,

nhưng Trần Thính luôn dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn tôi, lúc bắt đầu
ông ta còn hỏi hai câu cho có lệ, còn nói sẽ nhờ cảnh sát Thái Lan hay
Myanmar giúp đỡ. Tôi cũng từng tha thiết hy vọng rằng sẽ có được một
đơn vị quân đội của hai nước cùng tôi xâm nhập vùng bụng Tam Giác Vàng
đi cứu Diệp Gia. Nhưng sự thật lần lượt chứng minh, quân đội Thái Lan
phải bận tâm đến sự rối ren trong quốc nội, nào rảnh rỗi mà có tâm tư đi
nghĩ cách cứu viện một cảnh sát ngoại quốc bé nhỏ chẳng đáng gì, về phần
quân đội cảnh sát Myanmar, cả đại đội gần như đều là người một nhà với
bọn cướp, như thế nào có thể đối phó với rắc rối khó gỡ, nói không chừng
đã sớm hợp nhất thành K với bọn chúng rồi ấy chứ. Lần lượt hy vọng, lần
lượt thất vọng, dù cố gắng đến cỡ nào, tôi vẫn như cũ, cách con đường
thành công cứu được Diệp Gia càng ngày càng xa.

Giữa lúc tôi đang thất vọng như thế thì năm mới tới, một tháng trước đó,

tổng bộ đưa tới huân chương liệt sĩ và giấy chứng nhận của Diệp Gia và
Tiết Ức Hoa, xem đó như chấm dứt đối với việc này. Tôi tưởng như gào lên
với Trần Thính trong điện thoại, rằng Diệp Gia không chết. Ông ta nói gì
tôi căn bản cũng chưa nghe, cũng chẳng nghe vô.

Từ lúc giấy chứng nhận và huân chương được đưa tới, Đồng Úy vẫn ngồi

đó mà nhìn chúng, không nói cũng không động, ngồi suốt một ngày. Từ đó
hôm sau cô không tới đội, nghĩa là không cho tôi cơ hội chuyển giao lại
những thứ ấy, cũng chẳng mang phần vinh dự liệt sĩ đi. Khi tiếng chuông
năm mới vang lên, tôi đã chìm trong tuyệt vọng. Đi trên đường phố, nghe
thanh âm ồn ào, nhìn thấy sự vui mừng của dòng người, tôi hồi tưởng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.