DIỆP GIA - Trang 144

Tôi cố gắng kềm lại những dâng trào trong lòng, nói rõ ràng từng chữ

từng chữ một: “Cậu ấy không phải đồng loại của mày, vĩnh viễn cũng
không phải, Diệp Gia có một thứ mày không có, đó là con tim vô cùng
thiện lương. Cho dù Diệp Gia biết tao là một khối xi măng, cậu ấy cũng sẽ
chẳng đến chỗ đầm lầy của mày.”

Đàm Văn mỉm cười nói, anh thay đổi rồi, Dịch Vĩ, so với trước kia trầm

ổn hơn. “Nhờ mày ban tặng!” Tôi nói.

Đàm Văn mỉm cười nói tiếp: “Tôi cố ý chế tạo ra không khí mờ ám giữa

hai ta, muốn mượn điều đó để Diệp Gia hiểu, anh một kẻ chẳng chung thủy
không đáng để cậu ấy yêu. Cậu ấy quả thật mắc câu, nhìn dáng vẻ đau khổ
của cậu tôi có cảm giác sung sướng, nếu không phản bội tôi thì sao cậu ấy
phải thừa nhận loại thống khổ đó. Trong mười năm tôi chỉ có mỗi mình
cậu, cả đời này cũng chỉ biết mỗi mình cậu.”

Đối với kết luận cố chấp ngang ngạnh ấy, tôi chỉ thản nhiên một câu,

chẳng phải mày từng có một người bạn gái sao. Đàm Văn nở nụ cười, nói:
“Những kẻ khi yêu thường có hai loại, một loại giống anh, hoàn toàn không
biết người bản thân mình yêu, còn một loại khác lại nhìn rất rõ người mình
yêu. Chẳng may, bạn gái tôi thuộc loại sau, thế là tôi phải tự tay giết ả. Năm
năm, vẫn có chút khó chịu.” Thấy khóe môi tôi giật giật, trước khi tôi kịp
mở miệng Đàm Văn đã mỉm cười nói tiếp: “Kẻ buôn lậu thuốc phiện như
tôi làm gì có tình cảm đúng không. Nhưng vẫn có…” Đàm Văn nhìn Diệp
Gia, “Đó là Lâm Diệp Gia ôm tôi cách một rào chắn, nói với tôi rằng muốn
khóc hãy khóc đi.”

Nhìn Diệp Gia một hồi lầu, Đàm Văn mới nhắm mắt lại nói: “Diệp Gia,

tôi yêu cậu.”

Đôi mắt tôi chẳng kiềm được đỏ lên, cắn răng nói: “Như thế mà mày có

thể gọi là yêu sao, tao chưa thấy qua tình yêu nào tàn nhẫn như tình yêu của
mày. Mày không xứng nói chữ yêu đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.