khoác lên cái phong hàm rỗng không. Lúc tôi đi từ chức, Trần Thính vẫn có
chút giật mình, ông hỏi tôi vì sao nhất định phải từ chức. Tôi nhìn quốc huy
trên mũ cảnh sát của mình, mỉm cười chỉ vào nó nói: “Tôi nhìn thấy nó sẽ
hổ thẹn.”
Trần Thính thần sắc cổ quái, nói hãy để tôi cân nhắc lại, nhưng vài ngày
sau ông rất sảng khoái đồng ý cho tôi từ chức. Tôi mỉm cười biết cây
trường tiên tử là cha tôi lại có tác dụng. Tôi và Đồng Úy đều dùng thời gian
mỗi một ngày vào thời khắc Diệp Gia tỉnh lại nhìn cậu, mìm cười với cậu,
nói cho cậu biết chúng tôi đã rất hài lòng. Tôi nghĩ rằng cuộc sống sẽ bình
yên như vậy từng ngày trôi qua, một năm rồi lại một năm cứ thế mà tiếp
diễn.
Có một ngày, khi tôi đến bệnh viện chuẩn bị giúp Đồng Úy thay Diệp
Gia tắm rửa, đẩy cửa ra mới phát hiện Đồng Úy ngồi nơi Diệp Gia đang
ngủ say mà rơi lệ đầy mặt. Tôi lúc ấy lắp bắp kinh hãi, tôi chưa bao giờ bắt
gặp Đồng Úy khóc, khốn khổ đến đâu cũng chưa thấy cô nhỏ một giọt nước
mắt. Cô quay đầu, nói với tôi: “Vừa rồi khi ngủ, anh ấy đã gọi tôi một
tiếng, Đồng Úy.” Cô che miệng, cố gắng không để mình khóc lớn, để đầu
cô dựa vào vai tôi, cả người cô đều run rẩy. Cô nói, kỳ thật lúc ngủ anh ấy
thường gọi tên, nhưng thủy chung vẫn chỉ kêu tên anh. Hôm nay, rốt cuộc
anh ấy đã gọi một tiếng tên tôi. Rất rõ ràng, rõ hơn cả gọi tên anh nữa.
Đồng Úy nức nở nói: “Có phải hay không anh ấy vẫn có chút nhớ kỹ tôi,
trong lòng anh ấy tôi vẫn còn chút dấu vết.”
Tôi ôm lấy cô, thở dài bảo: “Đồng Úy, từ thủy tới chung, chân chính có
được toàn bộ thể xác và tinh thần cậu ấy chỉ có mình cô.”
Tiếng khóc Đồng Úy càng lớn hơn, cô nói: “Tôi đã sớm biết người anh
ấy yêu căn bản không phải tôi, lẽ ra tôi phải sớm trả anh ấy lại cho anh mới
đúng. Nhưng tôi cứ mãi cho rằng mình có thể xoay chuyển hết thảy, cứ mãi
cảm thấy tôi thương anh ấy nhiều hơn anh, so với anh tôi có thể cho anh ấy
hạnh phúc nhiều hơn nữa. Là tôi sai rồi.”