DIỆP GIA - Trang 176

sát. Với năm đồng tôi đến cục, sau đó dựa vào trước cửa đại đội nhìn anh
thở hồng hộc chạy tới.

Anh vừa thở vừa bật ngón cái cười nói, “Thật lợi hại, không phải đối thủ

của cậu.” Tôi thấy anh đầu đầy mồ hôi, con người trước đây tiêu sái là thế
mà bây giờ thật thảm hại, vậy là cũng bật cười.

Sau đó hai chúng tôi ăn một bữa sáng ngon miệng nơi nhà hàng đắt tiền

gần đó, tôi tàn nhẫn mà làm khó anh. Sau nữa, tôi nghĩ mình giáo huấn anh
một lần như vậy thì ước chừng anh sẽ không đến nữa, trong lòng lại có chút
mất mát. Chẳng ngờ được, hôm sau anh vẫn tươi cười đứng trước cửa chờ
tôi.

Tiếp theo đó, tôi vẫn dùng năm đồng tiền mà đến trước cổng, chờ anh

hồng hộc chạy đến, tiếp nữa ăn một bữa no nê. Cứ như vậy đến mấy tháng
sau, tôi cũng có phần ngượng ngùng, hơn nữa khoản nợ cũng đã trả xong,
vì thế bèn nói với anh: “Hôm nay đổi đi, ai thắng người đó mời!”

Anh mỉm cười nhìn tôi, nói: “Được.”

Chúng tôi lại bắt đầu liều mạng chạy, chạy được một đoạn tôi vẫn như cũ

ngồi xe buýt. Nhưng đến khi xuống xe, tôi đã thấy anh dựa vào cửa chờ tôi.
Thấy tôi, anh huơ tay ra hiệu, cười nói: “Hôm nay là tôi thắng.”

Anh có phần đắc ý bảo: “Tôi chạy với xe buýt tất nhiên là xe buýt thắng,

nhưng tắc xi nhanh hơn xe buýt nhiều.”

Tôi bỗng nhiên hiểu được, mỗi ngày anh đều tới thi chạy cùng tôi chẳng

qua là vì muốn mời tôi ăn một bữa sáng mà thôi. Đang lúc tôi cảm thấy hốc
mắt nóng lên, như có thứ gì muốn chảy ra thì anh đã rất vui vẻ đẩy vai tôi
đến nhà hàng.

Tôi phát hiện ra anh thích chăm sóc tôi, cũng vì được chăm sóc tôi nên

anh mừng vui. Và tôi, vì sự vui mừng của anh nên nhận sự chăm sóc ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.