DIỆP GIA - Trang 175

con đường cấm này. Giữa chúng tôi có một khoảng cách như vậy đó, chỉ là
tôi không biết cả hai liệu rằng có thể vượt qua, liệu rằng sau này có thể yêu
nhau hay không. Vậy nên tôi chỉ hy vọng giờ khắc này kéo dài, kéo dài một
ít, một ít nữa.

Tôi nghe lệnh đi đến phòng tư liệu, ngay tại lúc tôi hùng tâm vạn trượng

phải ở phòng tư liệu đạt được thành tựu, tôi lại bị anh đả kích. Anh vốn dĩ
chỉ hy vọng tôi làm một thứ trang trí trong phòng. Đoạn thời gian ấy tôi
phẫn nộ, rồi lại bất đắc dĩ, đành phải yên lặng chuẩn bị, chờ đợi cơ hội.

Ngày nào cũng vậy, tôi luôn chạy bộ từ ký túc xá đến đại đội, thực hiện

một vài huấn luyện cơ thể đơn giản. Hôm ấy, mới từ ký túc xá chạy ra, tôi
bắt gặp anh. Anh mặc bộ đồ để thao rất mới màu đen, tươi cười hồ hởi chào
tôi. Tôi quay đầu đi, ra vẻ không thấy, anh cũng không giận, không nhanh
không chậm theo sát sau tôi.

Mấy ngày sau đó, anh cười nói: “Diệp Gia, chúng ta đấu nữa được

không?”

“Đấu cái gì?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Thi chạy.” Anh cười. “Ai thua mời người còn lại ăn sáng.”

Tôi có việc làm chưa được bao lâu, mỗi tháng còn phải hoàn lại tiền học

phí, chi phí cho giáo viên lúc trước, hơn nữa Thượng Hải đúng là nơi đắt
đỏ đến dọa người, nên bình thường có thể tiết kiệm bữa sáng thì cứ tiết
kiệm. Bản thân đã không có ăn, thì làm sao mà mời được cậu ấm con nhà
giàu. Nhưng tôi sao có thể cúi đầu trước mặt anh chứ.

“Đấu thì đấu!”

Nói xong, hai chúng tôi lao đi mà chạy, sau một lúc người tới ta đi, tôi cố

ý dừng lại phía sau, và rồi leo lên một chiếc xe buýt chạy về phía cục cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.