“Không cần sợ hãi.” Diệp Gia mỉm cười nói: “Ức Hoa, cô ấy làm cho
chúng cháu… Cô là đồng nghiệp của bọn cháu.” Cậu lấy ra sổ tiết kiệm của
cô, để vào trong tay ông lão, nói: “Đây là tiền lương của cô ấy, còn có cả
tiền trợ cấp.”
Tôi biết khi còn sống Susan xài tiền như nước, những tin tình báo cô
cung cấp chưa từng thu một đồng nào của Diệp Gia. Cô cười nhạo số tiền
liên lạc đáng thương ấy, đây hẳn là tiền Diệp Gia vẫn hằng giữ lại cho cô.
Nhưng tôi hiểu trong cục dù thế nào cũng sẽ không phê chuẩn món tiền trợ
cấp cho Susan.
Diệp Gia khom người, nhẹ vuốt khuôn mặt tròn tròn của cậu nhóc, lúc
cậu lấy tay về, cậu nhóc hỏi: “Mẹ cháu là cảnh sát phải không?”
Diệp Gia ngồi xổm xuống, cầm bàn tay nhỏ bé nói: “Mẹ cháu tuy không
phải cảnh sát, nhưng cháu phải vĩnh viễn nhớ rõ mẹ là một anh hùng.”
“Mẹ cháu có huy chương không?” Cậu nhóc lại vội vã hỏi, cứ như sợ
Diệp Gia sẽ quên, chỉ vào trước ngực Diệp Gia nói: “Anh hùng nào cũng
phải mang huy chương đúng không chú?”
Diệp Gia mỉm cười vuốt ve tay cậu bé: “Tất nhiên, mẹ cháu có huy
chương.” Cậu cầm lấy huy chương trên vai, để nó vào trong bàn tay nhỏ bé.
Tôi cùng Diệp Gia sóng vai đi trên đường về đội, thật lâu sau hai người
đều chẳng mở miệng nói câu nào. Rốt cuộc nhịn không được, tôi nói: “Cậu
cũng nên biết cậu cho Susan đi thăm dò tin gì.” Thấy Diệp Gia vẫn cúi đầu
đi trước, tôi duỗi tay ra ngăn cậu lại. “Tôi biết cậu rất muốn báo thù thay cô
ấy, nhưng chỉ dựa vào mình cậu là không được.”
Diệp Gia quay đầu lại nhìn tôi, bỗng nhiên tôi nổi giận phát hiện, đôi mắt
Diệp Gia thủy chung vẫn trong suốt, dù có bi thương đến bao nhiêu, khổ sở
đến thế nào đi chăng nữa, đôi mắt ấy vẫn giống như không gì có thể chạm
tới. Thi thoảng đôi mắt ấy còn khiến người nghi hoặc, nghi hoặc rằng liệu