DIỆP GIA
DIỆP GIA
Triệt Dạ Lưu Hương
Triệt Dạ Lưu Hương
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 8
Chương 8
Có một ngày Diệp Gia chủ động tới tìm, nói với tôi hôm nay là giỗ đầu
thất của Susan, hỏi tôi có muốn đi dâng hương hay không. Tất nhiên tôi
đồng ý, không vì cái gì khác, cứ coi như đó là vì làm dịu đi quan hệ giữa
hai người một chút cũng tốt. Nhưng dọc đường Diệp Gia không hề mở
miệng nói chuyện, tôi cũng chẳng lòng dạ nào đáp lời. Hai người cứ như
vậy trầm mặc đi tới nhà Susan, đó là một căn nhà không lớn lắm với hai
gian phòng, một khung hình vuông nhỏ dựa vào tường trên chiếc bàn nơi
phòng khách nhỏ hẹp. Phía trên là tấm ảnh trắng đen của Susan, chắc hẳn
đã chụp rất nhiều năm trước. Tôi chưa từng nghĩ đến Susan năm đó phấn
son sặc sỡ đã từng có một thời trắng trong, tinh khôi đến thế. Phía trước
khung ảnh chính là bài vị bằng gỗ khác tên cô ‘Tiết Ức Hoa’. Tôi thấp
giọng niệm một câu, cô làm việc cho chúng tôi ba năm, mãi đến hôm nay
tôi mới biết được tên cô gái ấy.
Người nhà Susan hiển nhiên không nghĩ tới việc sẽ có người tới cúng
bái, hơn nữa còn là hai người mặc đồ cảnh sát, vì thế họ ngồi trên ghế có
phần nao núng. Đó là một già một trẻ, ông lão có vẻ đã gần sáu mươi, cậu
bé vẫn còn là trẻ con trong giai đoạn trưởng thành. Cậu bé rõ là có phần
ngạc nhiên đối với chúng tôi, dù ông lão muốn che khuất tầm mắt cậu nhóc,
nhưng nhóc con vẫn nghiêng đầu đánh giá hai người chúng tôi.
Thắp hương xong, Diệp Gia chào theo nghi thức quân đội với tấm ảnh
đen trắng kia. Sau đó cậu đi tới trước mặt hai người già trẻ, thế là ông lão
hoảng loạn, lo sợ bất an, dùng lực rất mạnh bắt lấy vai thằng nhóc, vậy nên
cậu nhóc bắt đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi.