ĐIỆP VIÊN GIỮA SA MẠC LỬA - Trang 150

Thiếu phụ như không quan tâm tới lời thanh minh của tên sĩ quan CIA, cô
đưa mắt liếc Vũ rồi mỉm cười thật tươi:
- Việc đã qua rồi, ông cử coi như không có gì xảy ra. Tôi hiểu, ông Conein
ạ.
Vũ lặng lẽ ngắm hai người đàn bà ngồi bên nhau, nhận thấy họ hoàn toàn
khác biệt. Linh Phương có khuôn mặt rạng rỡ, tinh nhanh, vẻ đài các hiện
trên cặp mắt, nụ cười và cử chỉ. Ninh Đa hơn hẳn về nét trẻ trung, chân
chất. Anh nghĩ đến việc tìm hiểu bọn CIA qua cô gái này, chắc chẳng mấy
khó khăn. Còn Linh Phương thì nụ cười, ánh mắt đang làm cho tên sĩ quan
CIA ngất ngất. Hắn lễ độ xin lỗi Vũ để mời thiếu phụ ra sàn nhảy. Anh gật
đầu mỉm cười nhìn Linh Phương với ngụ ý nhắc nhở, và không bỏ lỡ cơ hội
mời Ninh Đa ra theo.
Không cần ý tứ, Ninh Đa dựa sát vào ngực Vũ. Anh thấp giọng gần như thì
thầm bằng tiếng mẹ đẻ:
- Cô Ninh Đa vào Sài Gòn lâu chưa? Mới trông, tôi nhận ra ngay cô là
người đồng hương đấy.
- Vâng, em người vùng Móng Cái, theo anh Trinquier vào đây gần bốn năm
rồi.
- Thì ra Ninh Đa là bà Trinquier?
Cô gái cười, lắc đầu nhè nhẹ:
- Không đâu, em chỉ là hầu gái của anh ta.
Vũ ngạc nhiên:
- Hầu gái?
- Thưa vâng, hồi đó, cha mẹ em bị phỉ giết chết. Em được Trinquier và
Conein cứu thoát khỏi tay bọn buôn người. Không nơi nương tựa, em xin đi
theo hai anh ấy, hầu hạ trả ơn.
Ngược lại, cả hai đối với em như bạn gái, vậy thôi.
Vũ hiểu ngay. Anh tò mò hỏi tiếp:
- Trung tá Trinquier đi rồi, cô ở với Conein à?
- Vâng.
- Cả hai đều đối xử tốt với cô chứ?
- Tốt chứ ạ. Ông Vũ quê ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.