ĐIỆP VIÊN GIỮA SA MẠC LỬA - Trang 211

không làm gì được.
Thôi, coi đó là số mệnh đã an bài. Tôi nằm cạnh họ, tôi biết rồi.
- Rõ như thế nào?
- Hệt như năm 1945, Pháp phải đầu hàng Nhật. Bọn Nhật đưa ra thuyết Đại
đông á, nào độc lập tự chủ, người Việt làm chủ nước Việt. Bây giờ thì Pháp
đầu hàng Mỹ, bọn Mỹ lại đưa ra thuyết thế giới tự do, coi ra vẻ hấp dẫn
hơn cái lối của Nhật nhiều.
Hắn hạ thấp giọng:
- Hết rồi! Pháp không còn quyền mẹ gì ở đây ráo. Chuyện chiếc tàu đó, từ
Đại tướng Ely đến Salvani đều xanh mặt hết, mất ăn mất ngủ cả mấy hôm
nay, ngày nào cũng họp bàn chờ bọn Mỹ hành cho. Cứ vào một việc nhỏ
mọn này cũng thấy tất cả bất lực, nói gì giúp được ai?
Vũ thở dài, làm ra vẻ thất vọng:
- Nguy rồi!
- Chứ sao? - ngừng lại giây lát, Phú nhường mắt ngõ Vũ - tôi chỉ nghĩ tới
một chút hy vọng.
- Một chút thôi sao?
- Nhưng không phải cho cái danh từ "chúng ta" đâu nhé, mà chỉ riêng cho
ông Tổng thôi.
Đại tướng Ely, thiếu tướng Gam-bi-ê, và Salvani rất có cảm tình với ông,
cảm tình cá nhân ấy mà, vì ông Tổng đã góp công nhiều cho họ. Các ông
ấy sẽ đối xử với ông Tổng đặc biệt hơn. Đó là hy vọng của tôi. Căn cứ vào
tình trạng của tôi và Thành Nam, tôi tin đìêu đó. Cả hai chúng tôi là sĩ quan
trong quân đội Pháp, được phái qua lực lượng của ông Tổng, nay họ lại
chuyển chúng tôi về Phòng nhì như cũ, bắt đầu tính lương từ ngày Diệm
không chịu trả lương cho chúng tôi. Với chúng tôi họ còn săn sóc như vậy,
đối với ông Tổng họ phải nghĩ tới.
Phú đã vô tình thú nhận, cả hắn lẫn Thành Nam đều là người của Pháp.
Chúng đâu có vì Soái, và càng không phải tín đồ Hòa Hảo. Vừa ăn xong
Phú đã vội lăn ra ngủ theo thói quen, như không sao cưỡng nổi. Vũ cũng
nằm nhắm mắt. Anh điểm lại những lời của Brondeau, Văn Phú, anh càng
thêm yên tâm về những báo cáo của mình gửi về Trung tâm rất là xác đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.