ĐIỆP VIÊN GIỮA SA MẠC LỬA - Trang 242

- Thưa má, con làm được đúng như lời má dặn. Con xin lấy tính mạng bảo
vệ chiếc túi của má đến cùng.
Bà Năm vỗ nhẹ vào lưng Bảy Liệng tỏ vẻ bằng lòng, bà cố ý thiết tha, nhấn
mạnh:
- Chiếc túi của "má con ta" chứ? Má già rồi, má dành dụm được cũng là để
cho hai đứa bay chứ còn cho ai vào đây?
Trở lại giọng thì thầm, bà tiếp:
- Đến Sa Đéc, con nhớ chỉ đi xe lô thôi. Xe lô chở ít khách, xe nhỏ chạy lẹ,
đưa khách đến tận nhà bất kể giờ giấc. Tới Sài Gòn, con bảo tài xế cho tới
đường Vigerie số nhà 5. Con nhắc lại đi?
- Số 5, đường Vigerie.
- Đúng? Đó là biệt thự lầu, có cổng sắt sơn màu xám tro. Nhà ông bà Tư
Cảo, người tin cậy nhất của má. Chỉ có hai ông bà ở đấy, con trai, con gái
đi Tây cả. Con đưa thư của má cho ổng, thư má để ở ngăn nhỏ bên ngoài
túi xách này cùng với giấy kiểm tra của con mang tên Nguyễn Thị Lan.
Con tự giới thiệu là con nuôi của má, ông bà Tư nhận ra ngay.
Ở đó vừa kín đáo, vừa an toàn, con chờ tin má. Con nhớ vật bất ly thân,
chiếc túi này không ai được biết tới, và cũng không để rời xa con. Con hiểu
chứ?
- Dạ?
- Vậy thì con đi sửa soạn ngay để kịp lên đường....
Chiếc xe thắng gấp, hành khách bị du người ra phía trước, Bảy Liệng giật
mình cắt đứt dòng suy tư, cô ta ngồi thẳng lên, nhận ra Bắc Mỹ Thuận. Tất
cả lùi lại, dành công-voa quân sự xuống phà trước. Bà khách ngồi sát cửa
bên phải đưa đầu ra ngoài ngó nghiêng, rồi phàn nàn:
- Chờ cho cả mấy chục xe lính đi trước thế kia, đành chịu trễ cả tiếng mất
thôi.
Hàng xe dân sự đậu sát nhau nối dài bên đường. Tiếng động cơ ì ầm, tiếng
còi nhấn liên tục của đoàn quân xa, tiếng rao hàng của gần chục cô gái bán
trái cây, tất cả như quyện vào lớp bụi đất hung vàng bao khắp khoảng
không gian nồng nực. Từ các xe đò, hành khách vội vã xuống đường tràn
vào các quán hàng tìm bóng mát. Bảy Liệng nghiêng mình tránh cho bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.