tượng không biết được tên thật của nguồn tin, thế nhưng hắn ta chỉ cần báo
cho KGB biết những đặc điểm chi tiết xung quanh nguồn tin thì với trình
độ nghiệp vụ của mình, chẳng khó khăn gì mà KGB không lần ra được
nguồn tin và bóc gỡ nó.
Sự tiếp cận mang tính gián tiếp cũng ẩn chứa những nguy hại lớn lao. Nó
phụ thuộc rất nhiều vào quan hệ cá nhân giữa các nhân viên CIA. Liệu đối
tượng có phải là một gã thường xuyên la cà đây đó, chuyên ngồi lê đôi
mách, thỉnh thoảng lại khơi mào ra những cuộc tán gẫu trong những giờ
nghỉ giải lao hút thuốc, hay là ai đó trong một nhóm người có chung sở
thích?
Tuần này nối tiếp tuần khác, Holt, Milbum và hai chuyên viên phân tích
của CIA tỉ mẩn xới tung toàn bộ hồ sơ của hai trăm nhân viên trong Ban
Liên XôĐông Âu và của khoảng mười quan chức hành chính cấp cao CIA
nằm ngoài ban này, những người mà do vị trí công tác của mình có thể nắm
được những thông tin về các điệp vụ đã bị đổ vỡ. “Một công việc buồn
chán” - Holt nhớ lại.
Việc đọc vô số những tài liệu về nhân thân của các điệp viên như vậy đúng
là một công việc không dễ chịu gì Phần lớn chúng được viết với một giọng
điệu quan liêu bàn giấy, vẽ nên chân dung của những công dân chỉnh tru,
những người may mắn được sở hữu một chiếc ô tô Chevrolet, những con
người có tinh thần yêu nước trong cộng đồng tình báo và sẵn lòng phụng sự
Chính phủ. Trong đó tất nhiên không hề có một dấu hiệu nào về sự mờ ám
hay tội lỗi, những điều mà Holt hình dung là cố gắng tìm kiếm.
“Chúng ta phải trả lời được câu hỏi là làm thế nào mà thằng chó chết này
cứ năm này qua năm khác cung cấp những thông tin có thể khiến người