quan tâm về những chuyện đó. Ông là luật sư chứ không phải là bác sĩ tâm
lý của Rick. Giải quyết những khúc mắc tâm lý không phải là công việc của
ông. Thậm chí ngay cả khi Cacheris muốn làm điều đó, ông cũng khó mà đi
được tới đâu bởi vì Rick, theo như lời Cacheris, “là một người vô cùng kín
đáo.”
Trong ít ngày sau đó, trợ lý công tố viên Hulkover cho Cacheris và Rick
xem một số hiện vật các nhân viên điều tra đã tìm thấy ở ngôi nhà số 2512
phố Bắc Randoph sau khi Rick bị bắt. Cùng với 7.800 USD toàn giấy 100
dollar mới cứng mà Rick mang về từ Bogotá, còn có cả một kho những
giấy tờ chứng minh sự phạm tội của ông ta: các điện tín, biên lai trong các
chuyến đi, ghi chép, hoá đơn chuyển tiền của ngân hàng Thuỵ Sĩ… Có cả
danh sách những vị trí mới mà Rick sẽ phải vạch ám hiệu trong năm 1994,
được tìm thấy trong một kệ tủ ở căn phòng làm việc nhỏ của Rick, kệ tủ
Rudy Guerin đã không lục soát trong cuộc đột nhập ngày 9-10 năm trước
bời vì phải lo tìm kiếm dữ liệu trong máy tính nhà Rick. Ngay cả Rick cũng
phải sửng sốt trước những dấu vết mà ông ta để vung vãi khắp nơi như vậy.
“Tôi nghĩ tôi đã quá bất cẩn - ông- ta nói với Cacheris - Ông biết đấy, san
một thời gian dài như vậy, tôi đã trở nên quá chểnh mảng trong việc bảơ
mật.”
Trong khi đó thì CIA bắt đầu một chiến dịch tiết lộ những câu chuyện
nhằm mục đích nhanh chóng rũ bỏ người điệp viên tợi lỗi của mình. Nội
dung cơ bản của những câu chuyện này đều toát lên tinh thần Rick là một
kẻ bất ổn, bất đắc chí sinh ra nghiện ngập, một gã không có đầu óc tưởng
tượng, hơi khùng khùng, người có thể không biết làm cách nào tới bưu điện
để gởi một bức thư. Bỗng dưng, các đồng nghiệp cũng như clủ huy của
Rick trông CIA trở nên lắm lời một cách bất ngờ. Một số tự xưng đánh, còn
lại đa phần đều đề nghị dấu tên, tiết lộ rằng Rick đã từng bị bắt giam khi thi
hành công vụ trong tình trạng say mèm.